Lâm Thiển Thu nghe vậy, mím môi cười, ánh mắt hơi động, nói: "Được, làm phiền mọi người rồi, chị trước đưa tiền cho em này, nếu không đủ, em có thể bảo lại với chị sau cũng được."Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang lập tức xua tay và nói: "Chúng em có tiền mà, mua sắm xong chỉ cần thanh toán cho Hạ Liên là được.
Vậy chúng ta đi mua sắm trước, lát nữa gặp nhau ở đây."Lâm Thiển Thu thấy vậy thì đành đồng ý, mỉm cười cảm ơn và tiễn bọn họ, cô quay lại thì nhìn thấy Hạ Phong đang đợi cô nói chuyện xong, nghĩ nghĩ một lúc rồi cô nhét chiếc ví đựng toàn bộ tài sản của mình vào tay anh."Em sẽ chịu trách nhiệm lựa chọn, còn anh sẽ chịu trách nhiệm thanh toán.
Chúng ta sẽ phân công và hợp tác." Lâm Thiển thu mỉm cười, nghiêng đầu và nhìn anh với hai tay để sau lưng.Hạ Phong cầm ví, bước đi có chút lảo đảo, nghiêng ngả, giống như giẫm phải bông, Lâm Thiển Thu trực tiếp móc tay cô vào cánh tay anh, và bắt đầu chọn chăn ga gối đệm các loại.
Ở đây không có nhiều cửa hàng, đương nhiên là mẫu mã cũng không có nhiều.Lâm Thiển Thu đi loanh quanh một lúc cảm thấy có chút buồn chán nên chọn mấy tấm ga trải giường và chăn bông đều là màu trơn, mặc dù ông chủ hết sức khuyến khích kết hợp hoa mẫu đơn đỏ tươi nhưng cô lại thẳng thừng từ chối.Một giờ sau, hai người gặp lại Đoàn Anh Hoa đang xách mấy cái túi lớn nhỏ, ghế trống sau xe chật cứng, Lâm Thiển Thu không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể quay lại trụ sở đóng quân của Hạ Phong, nhưng dường như cũng đã gần đến giờ ăn trưa, lại cũng là lúc mà mọi người phải chạy loanh quanh rất lâu, khi đó tôi mời họ đến một nhà hàng gần đó dùng bữa trước rồi mới lái xe về.Chúng tôi đến trụ sở đóng quân cũng đã hai ba giờ, Lâm Thiển Thu cảm thấy trên người mình phủ đầy mấy lớp bụi bẩn sau khi ngồi trên xe và đi một chặng đường dài như vậy, chắc chắn cát bụi sẽ dính vào người cô, xe đưa họ thẳng đến mảnh sân nhỏ do Hạ Phong chỉ định.
Sau đó Hạ Phong mới lái xe trở lại doanh trại.Hạ Phong đã lớn tuổi, đã là đại đội trưởng, vốn dĩ cấp trên định cấp cho anh một căn nhà mới, và gia đình anh có thể chuyển đến đó để ở, nơi đó có nước nóng, sưởi ấm, tường sơn, lát gạch, ngay cạnh trại nên rất thuận tiện.
Nhưng các chị dâu khác lại thấy mấy ngôi nhà mới xây đó không quá phù hợp để ở, không muốn ở nhà thì sẽ buôn bán với người khác.trước đây, anh nghĩ rằng, mặc dù khi đó anh có chỉ tiêu và quyết định nhập ngũ, nhưng Lâm Thiển Thu lại không muốn như vậy, bây giờ anh nghĩ lại, mặc dù anh không hề hối hận về quyết định của mình lúc đó.
Nhưng có lẽ ít nhất anh cũng nên quét cho sân một lớp sơn trắng cho đẹp, trông nó sẽ sáng sủa hơn một chút.Lâm Thiển Thu xuống xe bước xuống, cô nhìn thấy một ngôi nhà gạch đỏ, sân rộng sạch sẽ, hai bên trái phải có vòng tròn đất để trống, không rõ mục đích, nhưng cô khá hài lòng, có cảm giác giống như một trang trại khang trang, đẹp đẽ."Thiển Thu ơi, hôm nay chúng ta dọn dẹp đi, ngày mai anh sẽ đến bộ phận hậu cần mua một ít sơn trắng và dọn dẹp tường nhà trong nhà." Giọng điệu Hạ Phong có chút không hài lòng vói căn nhà và muốn xin lỗi cô, và hy vọng vợ anh có thể hiểu được.Lâm Thiển Thu nghe vậy thì nhìn anh với vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên: "Sao phải sơn màu trắng? Nhà gạch thế này trông không đẹp lắm phải không? Nhưng nếu muốn trang trí thì có thể lấy xi măng lát đá lại.
Nó sẽ trông đẹp đấy.”Hạ Phong:......Đá, xi măng? Tôi có thể nhìn ra ngôi nhà đó là ngôi nhà như thế nào không? Chẳng phải bây giờ người ta hay nói rằng việc trang trí các tòa nhà bằng gạch men và tường trắng là phổ biến nhất sao?Hạ Phong có chút ngạc nhiên, nhưng vợ anh lại quá dễ dàng và không muốn cầu kì, cô cũng chẳng muốn anh thực hiện được tâm nguyện nhỏ bé của anh.
Hạ Phong không nói gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Vậy lát nữa anh sẽ nói chuyện với em, hai ngày nữa bọn mình sẽ tới để cùng nhau dọn dẹp nhà khi chúng ta rảnh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...