Thập Niên 70 Sau Khi Sống Lại Ta Dọn Sạch Kho Của Kẻ Thù Về Quê
Chị dâu Hồ Nhị không ngại vô lễ, lập tức bưng bát cháo của mẹ Hứa đưa lên miệng húp.
Sau đó, bát cháo vơi đi hơn phân nửa trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nếu mẹ Hứa không nhanh chóng chộp lấy thì có lẽ chị ta đã dứt khoát ăn hết cmn luôn rồi.
“Không có mà, làm gì có cát chứ! Cháo này nấu ngon quá trời.” Chị dâu Hồ Nhị giơ ngón cái lên.
Chị ta nói xong còn liếm một vòng môi, liếm hết thức ăn thừa còn dính lại vào miệng, không hề lãng phí một chút nào.
Hứa Lâm bĩu môi, sao không ngon cho được, gạo đều mềm nở hết cả rồi.
Hàng xóm nhìn thấy cảnh này còn có gì không hiểu nữa, đây lại là một cái cớ khác của nhà họ Hứa để ngăn cản không cho con bé Hứa Lâm ăn cơm chứ gì nữa.
Chậc chậc, quả thật là một đám lòng dạ hiểm độc thối nát, đối xử với con gái lớn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hối hận cho mà xem.
Trong lúc nhất thời mọi người đều nói đủ thứ, đa số đều có chung một mục tiêu là trách móc và khuyên bảo bọn họ nên đối xử tốt với đứa nhỏ.
Bà cụ Hứa tức giận đến đỏ mặt tía tai, xua tay đuổi người đi.
"Đi, đi, cút đi.
Một lũ mắt mù, đừng làm bẩn nhà của tôi.
Cút đi cút đi.”
Bà cụ Hứa là mụ đàn bà vừa chanh chua vừa đanh đá, đã vậy còn đặc biệt rất vô lý.
Bà ta vừa ra tay một phát, hàng xóm đã nhanh chóng bị “dỗ” đi mất.
Bà cụ Hứa đóng cửa lại, giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Lâm, Hứa Lâm chế nhạo đáp lại, điều này khiến bà cụ Hứa cảm thấy bất an.
Con nhỏ chết tiệt này dường như thay đổi rất lớn, bà cụ Hứa còn chưa kịp tức giận thì mẹ Hứa đã bưng cháo lên nhấp một ngụm với vẻ mặt khó hiểu.
Bà ta lập tức nổi giận và nôn mửa.
Mẹ Hứa cảm thấy thứ mình uống không phải một ngụm cháo mà là một ngụm cát.
Nhìn cát trên mặt đất, nhà họ Hứa đều chấn động.
"Con quỷ cái, mày…"
Bà cụ Hứa chỉ vào cát trên mặt đất và bắt đầu chửi rủa, tuy nhiên, còn chưa chửi xong thì một cái bóng lớn đã rơi thẳng vào mặt bà ta.
Hứa Lâm lao tới, hai tay giơ lên trái phải cùng lúc hành động, tát thật mạnh vào khuôn mặt già nua của bà cụ Hứa.
Mụ già đáng chết, tôi đã muốn đánh bà từ lâu rồi.
Cho bà làm yêu làm sách này, cho bà mắng tôi này, cho bà lòng lang dạ sói này…
Hứa Lâm phát huy tối đa sức mạnh của bản thân, trước khi cả nhà họ Hứa kịp phản ứng thì cô đã đánh bà cụ Hứa thành đầu heo rồi.
Từ khóe mắt, cô nhìn thấy cha Hứa đang lao về phía mình, cô không hề do dự mà quay người tung cước, đá chính xác vào hạ bộ của cha Hứa.
Cha Hứa đau đến trợn trắng mắt, khuôn mặt già nua chuyển sang màu gan heo, thân thể từ từ cong lên, cuộn tròn thành một quả bóng, trong miệng phát ra âm thanh khốn khổ.
Người nào không biết rõ còn cho rằng nhà họ Hứa đang giết heo ấy chứ.
Mấy hàng xóm rời đi còn luyến tiếc nấn ná đứng ở cửa, nhỏ giọng nhiều chuyện, còn thuận tiện mắng nhà họ Hứa ngu ngốc.
Hứa Lâm tai thính mắt tinh, nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài như vậy bèn lập tức thay đổi chiến lược.
Cô đấm vào dây thanh quản của bà cụ Hứa khiến bà ta không thể phát ra âm thanh nào, sau đó ngồi lên người bà cụ Hứa và tiếp tục đánh bà ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...