Ánh mắt chạm vào làn da trắng như tuyết của Cố Nam Âm, cả người như bị bỏng vậy, luống cuống dời tầm mắt đi.
Khuôn mặt nóng bừng, nếu không phải anh có làn da màu lúa mạch, lúc này mặt và tai của anh chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi.
Cố Nam Âm quay đầu lại, thấy anh vẫn ngồi trên giường, thì thầm: "Đừng có lề mề nữa, mau mặc quần áo vào! Chúng ta bị người ta bỏ thuốc, có người đang tính kế chúng ta, chắc là sẽ dẫn người đến sớm thôi, anh có muốn bị người ta phát hiện chúng ta bây giờ như thế này không?"
Da Đại Lực màu đồng thau, lông mày sắc bén, cơ bắp căng cứng, lúc này lại cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo lời Cố Nam Âm, mau chóng ngồi dậy, nhặt quần áo của mình mặc vào.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
" Giọng nói của Đại Lực trầm thấp khàn khàn, tốc độ mặc quần áo rất nhanh.
Mặc dù anh vẫn chưa xác minh được thân phận của mình, cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra, anh sẽ không làm chuyện bỏ rơi người phụ nữ người ta sau khi ân ái.
Nếu lúc này Cố Nam Âm quay đầu lại, có thể nhìn thấy trên mặt anh có hai vệt đỏ đáng ngờ, chỉ vì màu da nên không nhìn rõ thôi.
“! Thật sao?”
"Chắc chắn là….
trên lầu….
”
Trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rầm rập, mơ hồ còn có nhiều người đang trò chuyện.
Bọn họ đến rồi!
Cố Nam Âm đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Đây là tầng ba, nhà nghỉ bây giờ không cao, bên dưới còn là đường đất, nếu may mắn khi rơi xuống đường đất thì sẽ không có chuyện gì.
Cố Nam Âm thì thầm: "Nhanh lên, có người đến rồi, chúng ta nhảy xuống từ đây!" Nếu là người bình thường, khi nghe đến việc phải nhảy từ tầng ba xuống đất, cho dù không từ chối cũng sẽ do dự, nghi ngờ.
Nhưng Đại Lực không, anh lao mình nhảy xuống, sau đó lăn một vòng rồi bình thản đứng dậy, còn rũ bụi trên người.
Anh nhảy xuống như vậy, mà không hề bị thương?
Đây là tầng ba cao mấy mét, dù có khỏe mạnh cỡ nào, cũng không thể như anh, như là bước qua một gò đất nhỏ vậy.
Chẳng lẽ chỉ vì sức mạnh lớn?
Suy nghĩ của Cố Nam Âm vừa mới xuất hiện, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói: "Là phòng nào vậy?"
“Tôi nhớ, là phòng tám.
”
"Bên trong, phòng cuối cùng là phòng tám!"
Tiếng nói càng lúc càng gần.
Cố Nam Âm không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước qua bệ cửa sổ, nhảy xuống.
Cô thu mình lại, cố gắng giảm diện tích chịu lực.
Cảm giác đau đớn như mong đợi không đến, thay vào đó là một vòng tay ấm áp.
Bên tai là tiếng thở hổn hển có hơi nóng, Cố Nam Âm mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt được khắc như dao cắt.
"Đi.
"
Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi phiền phức này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...