Thập Niên 70 Ra Khỏi Đại Tạp Viện FULL


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi ông ấy mang cá đi rửa sạch sẽ, thì bôi một ít rượu xái lên hai mặt của cá, lại bôi thêm một lớp muối, sau khi xong xuôi rồi mới để lên chảo đun nóng lên, rán hai mặt cho vàng óng ánh, sau đó mang cá ra nồi lẩu.

Trong nồi để đầy hành, gừng, tỏi xào trên lửa nhỏ, mùi thơm của hành, gừng, tỏi phi thơm nồng tỏa ra khắp căn phòng chật hẹp và ấm áp, ánh mắt hai đứa trẻ hướng về phía cửa ra vào, Cố Thuấn Hoa cũng không nhịn được mà chảy nước miếng.

Thực sự rất thơm.

Vật liệu thiếu thốn, hoàn cảnh gia đình không tốt, bụng không được ăn no, trời rét như vậy, tiếng dầu xèo xeo vang lên khiến người ta vô cùng muốn ăn, chưa kể đến con cá đầu to béo ngậy như vậy lại cho chính tay Cố Toàn Phúc nấu!
Nếu là lúc trước, chỉ có Từ Hi với Tiểu Hoàng Đế mới có thể nếm thử tay nghề này thôi!
Cả nhà đều hào hứng, Cố Thuấn Hoa nghĩ lại càng thấy vui mừng, suýt chút nữa thì phải tặng con cá này cho người khác rồi, may mà cô có thể mượn gió bẻ măng, khiến Tô Kiến Bình mất đi một đôi giày, còn bảo vệ được con cá lớn này, trong lòng cô càng cảm thấy thoải mái hơn, mùi cá càng khiến lòng người thêm rung động.


Sau khi xào hành lá, gừng và tỏi, ông ấy đổ thêm hai bát nước, thêm muối, xì dầu, đun trên lửa lớn, sau khi sôi thì cho đầu cá vào, đậy vung lên.

Ngọn lửa bếp than làm nồi càng thêm đen hơn, nước trong nồi vang lên những tiếng ùng ục, mùi thơm tỏa ra, những người khác bên trong khu nhà nhỏ cũng ngửi thấy, xôn xao ngó đầu nhìn về phía bên này.

Có người hỏi: “Chú Cố, con gái bày tiệc mời khác hay sao mà nấu đồ ăn ngon vậy!”
Cố Toàn Phúc thực sự cảm thấy mất mặt, xấu hổ với con gái, không nói gì cả.

Bên ngoài những bông tuyết vẫn còn đang bay, cá được múc ra khỏi nồi, khi mở cửa ra, vài bông tuyết bay vào trong nồi cá vẫn còn đang sôi, lập tức tan ra trong hơi nóng.

Cá mè hoa kho được bày lên mâm, dưới ánh đèn màu vàng mờ mờ, có thể nhìn thấy sắc bóng rung động lòng người của con cá mè hoa béo ú đang chảy ra dòng nước ấm đặc sệt kia, mọi người đều không khỏi nuốt nước bọt.

Trần Thúy Nguyệt cười đến mức khỏe mắt đấy nếp nhăn: “Mau ăn đi, mau ăn đi!”
Đừng vội nhìn dòng nước lấp lánh như vậy, bên ngoài miếng cá chín vàng giòn nhưng bên trong lại mềm như tan trong miệng, ăn vào miệng một miếng, mùi vị khiến người dùng hận không thể chiến lấy một miếng lớn hơn.

Cố Thuấn Hoa bôn ba một đêm trong gió tuyết như vậy, vô cùng mệt mỏi rồi, vừa lạnh vừa đói, hiện tại chuyện hộ khẩu cũng không đáng lo lắm, trong lòng cô vô cùng quyết tâm, tự mình nếm một chút, sau đó nhẹ nhàng đút cho hai đứa bé ăn, nhìn biểu cảm có chút thỏa mãn của hai đứa bé, trong lòng cô thực sự cảm thấy thoải mái không nói lên lời.

Từ khi cô nhận được cuốn sách đó và ký ức bên trong nó, cô đã nhận ra tất cả, cô vẫn luôn không ngừng nghỉ, chạy về binh đoàn Nội Mông Cổ, gấp rút trở về binh đoàn Nội Mông Cổ, sửa đổi đơn ly hôn, đồng thời mang theo hai đứa bé trở về thủ đô, cầu xin ông nội bà nội cho phép đăng ký lại hộ khẩu.


Hiện tại hộ khẩu đã có rồi, cô thở phào nhẹ nhõm nhờ có Tô Kiến Bình đó, ngồi ở trong nhà, trong đêm tuyết rơi thế này, cùng nhau ngồi quanh bếp lò ăn cá kho, thực sự khiến cho người ta hạnh phúc đến muốn khóc.

Cả nhà ăn cá kho, trong lòng cảm thấy ấm áp dễ chịu, Trần Thúy Nguyệt lẩm bẩm, bảo Cố Thuấn Hoa đừng tốn kém như thế: "Đều là người trong nhà cả, con mua cái này làm gì, mấy ngày nay biết làm thế nào đây!"
Nhất thời nói tiếp: "Hôm bữa mợ con còn nói đưa hai cân thịt kho tàu đến, cũng không biết thật hay giả.

"
Lúc đó vui mừng là một chuyện, nhưng ngẫm lại, cũng cảm thấy không đáng tin, cô em dâu kia của bà ấy keo kiệt bủn xỉn như vậy, không phải là người có thể tặng đồ cho bà ấy!
Thế là nhân tiện nói: "Ngày mai mẹ hỏi Tú Nhã xem xem có bán thừa ít vụn bánh nào không, mẹ muốn một ít.

"
Trong hợp tác xã bán bánh, vỏ bánh xốp giòn khó tránh khỏi sẽ bị bỏ đi, chút đồ thừa này trữ lâu ngày cũng thành nhiều, lấy vụn bánh ra bán đương nhiên có lời.

Một đồng tiền có thể mua được một bao, thông qua chỗ Kiều Tú Nhã tin tức thường ngày linh hoạt, bà ta báo cho người ta có bán một ít vụn bánh, đây chính là ân tình to lớn.


Cố Toàn Phúc ôm Mãn Mãn, chậm rãi ung dung nói: "Đừng nhắc đến chút vụn bánh này của bà, bà cho tôi mấy đồng, mai tôi mua ít thịt lợn đi.

"
Bây giờ Cố Toàn Phúc ở công ty vận chuyển thực phẩm, theo lý mà nói cũng có chỗ béo bở nhưng lúc trước đã bị đăng lên báo Đại Tự, nhiều thứ trong nhà cũng nộp lên.

Bây giờ ông ấy phải cẩn trận trên cơ quan, xưa nay chưa dám làm chuyện cắn xén của công.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận