Con trai bởi vì chuyện công tác, không thể đi cùng con dâu về nhà, Lưu Chí Mai không yên tâm, bà bảo Diệp Cẩm Trình cũng mua cho bà một vé xe lửa, dự định cùng Hạ Hạ chà cháu trai trở về, như vậy trên đường cũng có thể dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau.Diệp Cẩm Trình vui vẻ đồng ý, vốn dĩ anh có chút lo lắng một mình cô vợ nhỏ mang theo con trai trở về sẽ không tiện.
Bây giờ mẹ anh cũng quay về, xem như giải toả sự lo lắng trong lòng của anh.Hai người mẹ chồng - nàng dâu mang theo Tiểu Mộ Thừa, đóng gói hai túi hành lý lớn, để cho Diệp Cẩm Trình đưa bọn họ đến ga xe lửa, ngồi mấy ngày xe lửa, lại chuyển hai lần ô tô, cuối cùng bọn họ cũng đến thị trấn Lý.
Cũng may khi tới, bọn họ cũng đã đánh điện báo cho Lưu Phi Phi, nhờ anh ấy hôm nay lái máy kéo đến đón bọn họ.Vừa mới xuống xe, quả nhiên bọn họ nhìn thấy Lưu Phi Phi.Trước kia tuy rằng Tiểu Mộ Thừa đã từng ngồi máy kéo, nhưng khi đó cậu bé còn nhỏ, không có ký ức gì, giờ phút này khi cậu bé thấy được máy kéo liền hiếm lạ không thôi, cậu bé chỉ tay vào máy kéo mềm nhũn nói:- “Xe xe...”Lưu Chí Mai ôm thằng bé, nói với nó:- “Đó là máy kéo, máy kéo...”Tiểu Mộ Thừa chỉ vào máy kéo, nói theo bà nội của mình:- “Kéo, kéo, máy.”Lưu Chí Mai cao hứng cười:- “Đúng vậy, là máy kéo, Thừa Thừa thật thông minh.”- “Cô hai, lên xe đi thôi!”Lưu Phi Phi giúp Kỷ Nghênh Hạ đặt hành lý lên xe, cười nói.Lưu Chí Mai nhanh chóng ôm Tiểu Mộ Thừa lên máy kéo rồi nói:- “Đưa chúng ta đến Kỷ gia thôn.”Lần này bà trở về chủ yếu là đi cùng với con dâu, nhà mẹ đẻ khẳng định phải về, nhưng ở lại mà nói, bà dự định ở tại Kỷ gia thôn, miễn cho mẹ của bà cùng với Hạ Hạ ầm ĩ đến không thoải mái.Sắc mặt Lưu Phi Phi khẽ biến hoá, đối với mâu thuẫn giữa Kỷ Nghênh Hạ cùng bà nội của mình, anh vẫn là biết một ít, chính là bởi vì biết một ít cho nên anh mới không thể nói nhiều.
Lưu Phi Phi thở dài, nếu Cô hai muốn đi Kỷ gia thôn liền đi Kỷ gia thôn thôi.
Lấy tính tình hiện tại càng ngày càng đanh đá, khó chơi của bà nội anh ấy, nếu bọn họ trở về cũng không thanh tĩnh được.
Tốt hơn hết là đừng quay về.Khi Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy Lưu Chí Mai nói không đi Lưu gia thôn, cô cũng không có mở miệng, nhưng trong lòng cô vẫn là có chút cao hứng.
Trong lòng cô cũng không muốn đi Lưu gia thôn, dù sao ở nơi đó có người không chào đón cô, cô cần gì phải chủ động lấy lòng đi qua đó để tìm mắng đâu chứ?Sau gần một năm, Kỷ gia thôn lại lần nữa vang lên tiếng máy kéo, những người dân trong thôn tò mò đổ ra xem.Từ sau khi Kỷ Nghênh Hạ gả đến nhà họ Diệp ở Lưu gia thôn, sau đó chuyển đi nơi khác, người trong thôn đừng nói máy kéo, chính là xe đạp, bọn họ cũng rất ít thấy a.Kỷ Nghênh Bắc khiêng cái cuốc đi về nhà, tự nhiên cũng nghe được tiếng máy kéo bíp bíp kia đã lâu không nghe thấy.
Anh ta theo bản năng nhìn về phía chiếc máy kéo đang chạy trước mặt, vừa nhìn thấy, anh ta ngây ngẩn cả người, sau đó chính là kinh hỉ, đó không phải Nghênh Hạ sao? Con bé đã trở lại!Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, Nghênh Hạ trở về thăm ông bà nội không phải là chuyện bình thường sao? Nghĩ đến bà nội, bước chân của anh chậm lại, sắc mặt khẽ thay đổi, sau đó lại bước nhanh về phía trước.
Mặc kệ như thế nào Nghênh Hạ cũng đã trở về, anh ta nên cao hứng.Kỷ Nghênh Hạ ngồi trên máy kéo, nhìn con đường nhỏ quen thuộc ở nông thôn, còn có những gương mặt quen thuộc đó, cô cảm thấy thực thân thiết, cô mỉm cười chào hỏi từng người một.Máy kéo dừng trước cổng nhà họ Kỷ, Kỷ Nghênh Hạ từ trên máy kéo bước xuống.
Ông nội Kỷ ở trong sân nghe thấy tiếng máy kéo, chạy ra tới.Vừa thấy thế nhưng là cháu gái đã trở lại, gương mặt già nua của ông nội Kỷ tức khắc vui vẻ, cao giọng cười nói:- “Hạ Hạ, cháu trở về sao không nói trước với người nhà một tiếng, để cho đại ca cháu đi đón cháu?”Trong giọng nói của ông mang theo một tia trách móc.Nhìn thấy ông nội, Kỷ Nghênh Hạ đi tới vài bước, đỡ cánh tay của ông nội, cười nói:- “Ông, dạo này thân thể của ông thế nào?”Cô cẩn thận quan sát ông nội một phen, thấy ông già hơn so với lúc cô rời đi, cô khẽ nhíu mày, ông goại cô cũng lớn tuổi rồi nhưng cũng không già nhanh như ông nội vậy.Trên khuôn mặt nhăn nheo của ông nội Kỷ treo lên tươi cười, nhếch miệng cười, lộ ra một miệng răng sún, lớn tiếng nói:- “Tốt, tốt, tốt, thân thể của ông thực tốt đây, không có sinh bệnh, chẳng qua bà nội của cháu, bà ấy...”Nói đến câu cuối cùng, ông dừng lại và nhìn thật sâu vào mắt cháu gái của mình.Trong lòng Kỷ Nghênh Hạ lập tức lộp bộp, chẳng lẽ bà nội cô xảy ra vấn đề gì sao? Nghĩ đến hai lần trước khi cô trở về, cô cảm thấy thân thể của bà nội không được nhanh nhẹn cho lắm, cô ảo não, sao cô lại không để ở trong lòng đâu?Ông nội Kỷ thấy cháu gái tự trách cùng lo lắng, ông vỗ vỗ tay con bé, thở dài, trong mắt hiện lên sự mất mát cùng thương tâm, ông nói:- “Đợi một lát nữa cháu vào nhà sẽ biết, không có liên quan đến cháu, đừng có chuyện gì ôm vào trong người mình, quá ngốc!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...