Con trai bọn họ gảy chân, bọn họ không muốn bị người khác chán ghét, việc hôn sự này, Kỷ Nghênh Xuân không muốn, bọn hắn còn không nguyện ý đâu!Nếu như Kỷ Nghênh Xuân một người tốt thì sẽ không sao, nhưng bọn hắn hỏi thăm, Kỷ Nghênh Xuân chính là một cô gái lười biếng, trước đây khi con trai cả của họ chân còn tốt, họ không nói về điều đó, bởi vì con trai nhà họ có bản lĩnh có thể nuôi cô vợ lười, nhưng bây giờ con của bọn họ gảy chân, không chắc có thể chữa khỏi hay không, lỡ đâu chữa không khỏi? Cô gái kia lười biếng như thế, tại nhà mẹ đẻ đều mười ngón tay không dính nước mùa xuân , đến rồi nhà chồng còn trông cậy vào cô ta cái gì a? Con của bọn họ lại là gãy chân, có thể trông cậy vào cô ta chăm sóc con của bọn họ sao? Không chăm sóc lại cô ta đã là không tệ rồi!Cho nên lần trước đến Kỷ gia cầu hôn, phần lớn là một lần khảo nghiệm, thật nếu để cho nhà bọn hắn cưới con dâu này, bọn hắn thật vẫn cân nhắc một chút, bọn hắn Diệp gia nhìn xem không hiện, có một số việc chỉ là không nói ra, cho dù con trai nhà bọn họ què chân, cũng sẽ không thiếu con dâu.
Nhưng lần trước thăm dò, rõ ràng để cho Mẹ Diệp thất vọng không thôi.
Đối phương chính là một cô gái tham hư vinh mà thôi, bà làm sao nhẫn tâm khiến con trai cưới loại cô gái như vậy, quá ủy khuất con trai của bà.
- “Cẩm Trình, con rốt cuộc là có ý tưởng gì, con ngược lại là nói một chút a?”Mẹ Diệp - Lưu Chí Mai nhìn xem đứa con trai của mình, từ lúc gãy chân, càng ngày cáng ít nói:- “Con cũng sắp ba mươi rồi, thừa dịp bây giờ con ở nhà tĩnh dưỡng, đem vấn đề hôn nhân giải quyết, con còn nghĩ kéo tới lúc nào a?”- “Mẹ xem đó mà làm thôi!”Diệp Cẩm Trình cúi đầu, từ bên cạnh vẫn có thể nhìn ra đường nét của hắn sắc như dao, mày kiếm cùng ánh mắt tinh anh, không giận tự uy.
Dù cho què chân, sống lưng cũng là ưỡn đến mức thẳng tắp, khí chất quân nhân là khắc vào bên trong xương cốt.
Tay không ngừng cử động, một lúc sau đã lắp ráp được một chiếc đài hoàn chỉnh.
- “Đây là hôn nhân đại sự của con, mẹ làm sao nhìn xử lý?”Mẹ Diệp gấp gáp không thôi:- “Con nói cha con cũng là mù tham gia, ông ấy sắp đặt hôn sự kiểu gì cho con! Không đứng đắn!”Kỳ thực việc này thật đúng là oan uổng Ba Diệp, nói đến hôn sự này vẫn là Đại bá của Kỷ Nghênh Hạ, chính mình ỷ lại vào đây này!Hơn mười năm trước, gia đình họ Diệp vừa chuyển đến thôn Lưu, thị trấn Lý, Cha Diệp nhìn thấy phụ cận núi lớn trông mà thèm không thôi, liền đeo cung tên, lên núi săn thú, ngẫu nhiên là Kỷ Đại bá cũng tại trên núi đi săn, gặp ngọn núi bị đất lở, được Cha Diệp đi ngang qua cứu, lúc đó Kỷ Đại bá thì nhìn ra Cha Diệp bất phàm, nhất định phải báo đáp ân cứu mạng, biết đối phương có hai đứa con trai, cho nên liền hứa hôn, đem con gái mình đặt trước cho con trai lớn của hắn.
- “Mẹ, người cũng đừng thúc dục ca ca, cô gái nhà họ Kỷ chính là một cái tham hư vinh, không xứng lấy ca ca của con a!”Diệp Dĩ Đan không quen nhìn bộ dáng nóng nảy của mẹ mình:- “Cưới vợ phải cưới vợ hiền, cô gái kia hết ăn lại nằm, chẳng lẽ cưới về nhà còn nghĩ để chúng ta phục dịch cô ta, ngược lại bất kể như thế nào, con là không đồng ý cô ta làm chị dâu của con !”- “Đi sang một bên, việc này không có chuyện của con!”Mẹ Diệp không vui nói, mối quan mẹ chồng - nàng dâu - chị dâu thời đại nào cũng đều khó giải quyết, con gái của bà không kiểm soát được lời nói là khuyết điểm nên sửa đổi một chút, không phải vậy về sau con dâu vào cửa, không thể mỗi ngày tức giận a!- “Mẹ, tại sao lại không có việc của con, sau này cô ta sẽ gả vào nhà chúng ta, con như thế nào không để ý đến ?”Diệp Dĩ Đan lớn tiếng nói:- “Hơn nữa, Kỷ Nghênh Xuân rõ ràng coi thường anh trai con - một kẻ què quặt!”Bịch một tiếng, Diệp Cẩm Trình ném chiếc cờ lê trong tay xuống đất, đứng dậy và chống nạng rời đi.
Mẹ Diệp cùng con gái hai mặt nhìn nhau.
Mẹ Diệp trừng mắt nhìn con gái, bà điểm điểm trán của cô nói:- “Con nói con một chút , a , con sao thế a, con biết anh con không thích nghe chuyện bị què và gãy chân, thế mà con còn nói, con muốn tức chết mẹ à!”Diệp Dĩ Đan há to miệng, cứng ngắc nói:- “ Con, con cũng không phải cố ý, con chỉ là không thể chịu đựng được bọn họ Kỷ gia hủy hoại ca ca của con như vậy! Cùng lắm thì, chờ sau đó con xin lỗi ca ca còn không được sao?”Mẹ Diệp trừng mắt nhìn Diệp Dĩ Đan, nói:- “Con dẹp đi a, con đừng đi quấy rầy ca của con là được rồi, xin lỗi coi như xong! Con còn nghĩ hướng về vết thương của hắn bên trên xát muối a? Dĩ Đan a, con nói một chút con cũng là cô gái lớn, đã mười tám rồi, nói chuyện hay làm việc có thể hay không suy nghĩ một chút, không muốn giống như cái pháo nổ , cái gì đều đem phóng ra bên ngoài? Con lúc nói chuyện có thể hay không suy nghĩ một chút? A?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...