Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng


"Hu hu, thím Trần, cho dù thím có muốn tìm nhà cháu tính sổ, thì cũng không thể đặt điều về cháu như vậy chứ?"Trần Mộc Lan uất ức nhìn Thành Vệ Hồng trước mắt, chỉ là trái tim cô ta như bị treo lên cao, chẳng lẽ cô ta thật sự có vấn đề gì sao?"Thành Vệ Hồng, bà nói cái gì đấy? Bà đừng có mà nói bậy bạ!"Mã Quế Hương không vui nghĩ, Trần Mộc Lan là con gái duy nhất của bà ta, bà ta còn muốn gả con gái mình cho một người đàn ông bản lĩnh đó, đến lúc đó con gái con rể sẽ giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

Nghe Thành Vệ Hồng nói xấu con gái mình, bà ta đi lên tát một cái.

"Hừ, tất cả mọi người đến mà xem, có nhà ai bị muỗi cắn mà đốm đỏ nguyên mặt không?"Thành Vệ Hồng ôm mặt la lớn về phía cửa.

Bởi vì bà ta đến nên ngoài cửa nhà họ Trần đã có không ít người vây quanh.

"Hừ, Mã Quế Hương, bà cũng đừng ở đây giả vờ làm người tốt, ai mà chẳng biết bà không tuân thủ nữ tắc.

"Tôi sống không tốt mà các người lại muốn vui vẻ qua ngày, vậy thì các người hời quá rồi đó!Lời nói của Thành Vệ Hồng vừa dứt, ánh mắt của mọi người đồng thời dừng lại trên mặt Trần Mộc Lan.

Lúc mọi người hiện lên vẻ mặt nghi ngờ, Trần Tử Cương xuất hiện.

"Sao lại thế này, có chuyện gì đấy?"Trần Tử Cương làm bộ làm tịch nói với Thành Vệ Hồng, nhưng đáy mắt ông ta có tia sáng lạnh lướt qua.


Mọi người thấy Trần Tử Cương đi ra thì nhịn xuống mấy lời thảo luận về Trần Mộc Lan.

Nhưng bọn họ không nói ra miệng thì trong lòng vẫn nghĩ, có phải Trần Mộc Lan có bệnh đường sinh dục thật không.

"Ha ha, kế toán Trần đi ra đúng lúc lắm.

Tôi ăn ngay nói thật cũng bị đánh, hôm nay tôi tới đây vì cái gì, tin chắc trong lòng kế toán Trần hiểu rõ.

"Thành Vệ Hồng châm chọc nói.

Bà ta đã nói Trần Mộc Lan không phải thứ gì tốt mà, suốt ngày giả bộ yếu đuối vô hại không biết để làm gì nữa.

Bây giờ quả báo tới rồi thấy chưa?"Thím Trương, bà xem có chuyện gì thì chúng ta vào nhà nói không được à?"Trần Tử Cương mạnh mẽ trừng mắt nhìn hai mẹ con Mã Quế Hương, lấy lòng nói với Thành Vệ Hồng, nhưng có trời mới biết bây giờ Trần Tử Cương tức gần chết.

Hai thứ phá của này, bọn họ không biết mời người ta vào nhà nói chuyện à?"Ha ha, hay là thôi đi, tất cả mọi người đều ở đây thì dễ nói chuyện hơn.


"Thành Vệ Hồng liếc Trần Tử Cường một cái.

Hừ, đùa cái gì vậy?Nếu bà ta vào nhà lỡ có chuyện gì thì sao, đến lúc đó người bị hại không phải là bà ta sao?"Thím Trương, không biết hôm nay bà đến đây làm cái gì?"Trần Tử Cương nhíu mày nói, chẳng lẽ là vì chuyện ngày hôm qua?Nhưng Trần Tử Cương lập tức tự phản bác, chẳng phải chuyện hôm qua đã được xử lý rồi sao?"Được rồi, tôi nói ngắn gọn nhé hôm qua vợ ông đánh con tôi bị thương, chuyện này kế toán Trần định giải quyết thế nào?"Thành Vệ Hồng châm chọc liếc mắt nhìn Trần Tử Cương một cái.

Bà ta biết ông ta một bụng ý xấu nhưng bà ta sẽ không bị lừa đâu.

Cho dù Trần Tử Cương có ý định gì, bà ta chỉ cần cắn chết không buông lý do Mã Quế Hương đánh con trai bà ta bị thương là được.

"Thím Trương, hình như thím hiểu lầm gì chuyện này thì phải, giờ Nhị Cẩu Tử phải tỉnh rồi chứ?"Trần Tử Cương âm u mặt hỏi.

Hừ, em dâu của thôn trưởng là cái thá gì chứ?Ông ta là kế toán trong thôn đã bao lâu rồi, anh cả của ông ta cũng là đội trưởng trong thôn, có hai nhà chèo chống nên khó nói nhà họ Trần có thể thất bại.

"Thành Vệ Hồng, bà có ý gì? Nhị Cẩu Tử nhà bà suốt ngày trộm cắp.

Chỉ cần Nhị Cẩu Tử nhà bà tỉnh lại, thì chuyện hôm qua hẳn là bà sẽ rõ ràng, không phải sao?"Mã Quế Hương nhịn không được nói.

Bây giờ trong lòng bà ta sợ muốn chết, sắc mặt của người đàn ông nhà bà ta thật khó coi quá đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận