Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng


"Chát!"Lữ Nhã Hạm đi đến trước mặt Ninh Hải Sinh cho anh ta một bạt tai.

Sao tên Ninh Hải Sinh này lại vô liêm sỉ như vậy chứ?Hơn nửa đêm anh ta còn đến nhà cô, suy nghĩ một chút là biết anh ta muốn làm gì.

Vừa nãy anh ta đã rời đi, bây giờ lại đến.

Nếu không phải Dạ Tử Hiên ở đây thì hơn nửa đêm Ninh Hải Sinh lẻn vào phòng cô, đời này của cô sẽ lại bị huỷ hoại trong tay người đàn ông này.

"Vô liêm sỉ, bản thân cô vô sỉ đi hẹn hò đàn ông đấy thôi, tôi nói đúng sao không cho tôi nói?"Ninh Hải Sinh hằn học nhìn Dạ Tử Hiên.

Đều tại người đàn ông này, nếu không phải anh ta ở đây thì gã đã đạt được mục đích rồi.

Gã không tin gã không chiếm được thân thể của Lữ Nhã Hạm, đến lúc đó cô còn dám làm ầm ĩ trong thôn sao?Đợi gã chiếm được người phụ nữ này rồi thì chuyện tiền nong còn là cái gì nữa?"Ha ha!"Lữ Nhã Hạm cười ha hả.

Cô không biết nên nói gì với người đàn ông này mới phải.

Trước kia cô chỉ nghĩ tên này dẻo mồm dẻo miệng lừa gạt cô mà thôi, không ngờ rằng lòng dạ gã lại bẩn thỉu như vậy.


Sao cô có thể quên mất kiếp trước người đàn ông này đã huỷ hoại một đời của cô, bây giờ gã muốn lặp lại chuyện đó cũng là bình thường mà thôi.

"Từ sau ngày mai tôi và Nhã Hạm sẽ trở thành vợ chồng sắp cưới, không thể nói chúng tôi là lén lút hẹn hò được.

Nhưng anh thân là đàn ông, nửa đêm tới nhà một người phụ nữ, tôi có lý do để nghi ngờ anh có âm mưu quấy rối.

"Dạ Tử Hiên cười lạnh, nói.

Người đàn ông này thật sự cho rằng anh không có cách trị gã sao?"Bốp bốp chát!"Dạ Tử Hiên nói xong thì tiến lên đấm Ninh Hải Sinh mấy cú.

Đương nhiên anh sẽ không để lại dấu vết gì trên thân thể Ninh Hải Sinh, chỉ là cho gã một bài học nhớ đời mà thôi.

Xem ra anh nên tranh thủ thời gian sửa chữa lại sân nhà của nhóc con, để sau này không xảy ra chuyện nữa thì tốt nhất nên xây một bức tường ngăn lại.

"Anh, giải phóng quân đánh! "Ninh Hải Sinh vừa định quát lên giải phóng quân đánh người, thì Dạ Tử Hiên liền bịt kín miệng gã lại.

"Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ bỏ qua cho.


Nếu không ngoan thì có người chết sau núi cũng chỉ là chuyện bình thường.

"Dạ Tử Hiên uy hiếp nói.

Nếu không phải anh lo sẽ đem lại phiền phức cho nhóc con, thì đã sớm ném tên mặt trắng này ra sau núi rồi.

Anh không tin người tay chân yếu ớt này có thể chạy xuống núi.

"Ư ư!"Con ngươi Ninh Hải Sinh căng ra.

Nương nhờ ánh trăng, Ninh Hải Sinh thấy được ánh sáng lạnh loé lên trong mắt người đàn ông, chẳng lẽ anh ta định làm thật ư?"Ha ha, anh nói xem tôi có dám hay không?"Dạ Tử Hiên không quan tâm Ninh Hải Sinh nói cái gì, dù sao cũng bị bịt miệng, ai biết Ninh Hải Sinh nói gì đâu, hơn nữa gã nói gì cũng đâu liên quan gì đến anh.

"Ư ư!"Tôi không dám, tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi!Ninh Hải Sinh nói, chỉ là gã bị che miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ư ử.

"Ha ha, anh yên tâm, anh mà không trả hết nợ cho vợ chưa cưới của tôi thì tôi sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy, tôi tin anh biết phải làm thế nào mà, có phải không?"Dạ Tử Hiên như mèo vờn chuột, nhẹ giọng nói.

Lữ Nhã Hạm nhìn dáng vẻ tà mị của Dạ Tử Hiên, không biết vì sao cô bỗng cảm giác tim đập nhanh.

Cô che ngực của mình, ngăn cản trái tim nhảy khỏi lồng ngực.

"Ưm ưm!"Ninh Hải Sinh liều mạng gật đầu, ý bảo gã sẽ trả tiền nhưng Dạ Tử Hiên vẫn bịt miệng gã như cũ.

"Nếu như tôi còn nghe được lời đồn đãi gì liên quan tới vợ chưa cưới của tôi trong thôn, thì anh cứ chuẩn bị tinh thần ra sau núi làm bạn với sói nhé!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận