Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


Lúc này, bên cạnh cô xuất hiện một vị mập mạp nhân viên, là người ở phòng nghỉ cô đã gặp qua.
Lâm Thư trong lòng vừa dâng lên ý mừng, tay cô liền bị nhân viên mập kéo lấy, cũng chắn trước cô nói: “ Chính là cháu trai nhà người ta, thả bọn họ đi đi.”
Lâm thư ngốc lặng, lập tức đẩy vị nhân viên này ra, phát hiện đôi vợ chồng kia đã ôm đứa trẻ chạy đi xa.
Cô lập tức đuổi theo, lại bị nhân viên mập giữ lại.
Lúc này cô đã minh bạch, người này khẳng định là cùng một đám với hai người kia.
Mắt thấy đôi vợ chồng chạy càng xa, ngay lúc Lâm Thư sắp tuyệt vọng, một nam nhân mặc quân trang đi qua cô.
Lâm thư kéo tay anh, chỉ vào đôi vợ chồng đang bỏ chạy: “ Đồng chí giải phóng quân, mau, mau bắt lấy đôi phu thê kia, bọn họ là kẻ buôn người.”
Cô mới vừa dứt lời, vị quân nhân liền nhanh chóng chạy về hướng đôi phu thê.

Qua mấy chục giây, liền đuổi kịp, anh bắt lấy vạt áo của người đàn ông, xoay người, cướp đi đứa trẻ trong ngực hắn.
Người đàn ông liền nắm lấy tay áo của người quân nhân, muốn cướp lại.

Người phụ nữ cũng bắt lấy tay áo của anh ấy.


Hai người đều bị đồng chí giải phóng quân chế trụ, dùng chân gạt ngã trên mặt đất.
Lúc này, nhân viên cao gầy cùng những nhân viên khác đều vây quanh họ, bắt lấy đôi nam nữ kia.
Lâm Thư đuổi tới, hướng mọi người phân tích hành động khác lạ của đôi vợ chồng này.
Trong lúc này, đôi nam nữ thỉnh thoảng lại kêu lên: “ Buông bọn yêm ra, mau buông, oan uổng a….”
Mãi cho đến khi cảnh sát đến, đôi vợ chồng này mới ngưng giảo biện, lộ ra biểu tình sợ hãi.
Lâm Thư cùng cảnh sát thuật lại sự việc.
“ Đồng chí cảnh sát, tôi hoài nghi vị nhân viên kia là đồng lõa với hai người này.”
Lâm Thư chỉ vào nhân viên mập đứng ở xa.

Người này xoay người muốn chạy, bị cảnh sát kịp thời bắt được.
Lâm Thư đi theo đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Lấy xong lời khai, sự tình còn lại liền giao cho cảnh sát xử lý.
Lâm Thư đi ra khỏi cục cảnh sát, hít một hơi thật dài.
Tuy rằng bỏ lỡ xe lửa, nhưng hết hảy đều là đáng giá.
Lâm Thư đứng ở cửa lớn cục cảnh sát, nhìn bầu trời tối đen như mực, xã là những ngọn đèn dầu mờ ảo.
Chuyện quan trọng trước mắt của cô là tìm chỗ ngủ một đem.

Nhưng cô không biết đi theo hướng nào, người mù đường Lâm Thư có chút buồn rầu.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ xa.

Lâm Thư xoay người, thì ra là đồng chí quân nhân buổi chiều đã hỗ trợ mình.


Anh như thế nào còn chưa đi.
Lâm Thư do dự một lát.
“ Đồng chí quân nhân”.

Lâm Thư đứng cách anh vài bước, hơi ngửa đầu nhìn anh, liền bị dung mạo của anh làm chấn động.
Ánh đèn hắt vào nửa sườn mặt của anh, ngũ quan them lập thể, như thể một tác phẩm điêu khắc.
“ Cô gái.”
Đến âm thanh cũng dễ nghe như vậy.

Lâm Thư âm thầm gật đầu trong lòng.
Từ từ, cô xác thực không có nhìn lầm, trên mặt đồng chí quân nhân chợt vụt qua ý cười.
Mặt Lâm Thư bổng nhiên nóng lên.

Quả nhiên là sắc đẹp hại người.
Lâm thư vì chính mình vừa mới thất thần mà trở nên ảo não, vuội vàng khụ một tiếng, rồi nói: “ Đồng chí quân nhân, cảm ơn anh buổi chiều đã ra tay hỗ trợ.”
Đồng chí quân nhân đem mũ trên đầu cởi xuống, cầm ở trên tay, nhìn chằm chằm Lâm Thư nói: “ Vì nhân dân phục vụ,”

Ác, Lâm Thư nghẹn lời, nói như vậy thì sao mà nàng tiếp lời đây?
Lâm Thư cười trừ, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ.
“ Doanh trưởng.” Một vị cảnh vệ chạy tới.
Lâm Thư thở dài một hơi, lập tức cảm giác nhẹ nhàng không ít.
Cô cảm thán trong lòng, trẻ tuổi như vậy đã là doanh trưởng.
“ Đi thôi.” Đồng chí quân nhân lướt qua Lâm Thư.

“ Đồng chí đi đâu, tôi đưa đồng chí đi.”
Lâm Thư vội vàng theo sau, xua tay nói: “ Không cần, không cần, tôi có thể tự mình đi.”
“ Bọn buôn người có thể là một nhóm.” Đồng chí quân nhân ngắt lời cô.
Trong nháy mắt, Lâm Thư minh bạch, đây là sợ cô bị đồng lõa của bọn buôn người theo dõi để trả thù.
Biết nguyên do, Lâm Thư không cự tuyệt nữa, liền đi theo anh lên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận