Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


“Ba, nếu mẹ cùng Lưu a di đã bàn bạc tốt, thì để cho con xuống nông thôn đi”.

Lâm Thư nhìn Lâm Kiến Quốc và nói.
“Đúng đúng”.

Lý Hông Anh vội vàng nói, “ Vẫn là Thư Nhi hiểu chuyện.”
Lâm Thư nhìn về phía bà.
Lý Hồng anh có chút mất tự nhiên, bà bắt lấy tay Lâm Thư, “ Thư Nhi, mẹ cũng luyến tiếc con, nhưng mà con từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn, con cũng biết tính tình tỷ tỷ con, con bé không chịu khổ được,…”
Lâm Thư vỗ vỗ vào tay Lý Hồng Anh: “ Mẹ, con biết.”
Sau đó quay đầu, khẩn cầu Lâm Kiến Quốc: “ Ba, cứ quyết định như vậy đi.”
Lâm Kiến Quốc thở dài thật sâu: “ Thư Nhi, con….”
Ông nhìn Lý Hồng Anh và Lâm Huệ, cảm thấy thật xin lỗi Lâm Thư: “Cứ như vậy đi”.
Lâm Thư nhìn Lý Hồng Anh và Lâm Huệ vui vẻ ra mặt, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng Lý Hồng Anh có chút tiểu tâm từ, nhưng mấy năm nay bà đối với nàng thật sự không tồi, càng không phải nói Lâm Kiến Quốc.
Nàng cũng nghĩ tận lực báo đáp ân dưỡng dục của họ.

Hôm nay buổi tối, Lâm Thư rốt cuộc ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm nhau, có một người đến mà Lâm Thư không tưởng tượng được .
Lâm Thư nghi hoặc nhìn về phía người tới: “ Lưu Phương, sao bạn lại tới đây.”
Lưu Phương nhìn Lâm Thư, đôi mắt hiện lên một tia đắc ý.
Không chờ Lâm Thư kịp phản ứng, cô ta tiến lên, nắm lấy cánh tay Lâm Thư: : Lâm Thư, Bạn nói vậy làm mình buồn a, chúng ta học cùng lớp một năm, cũng coi như là bạn tốt đi.”
Lâm Thư không dấu vết rút tay ra, xoa xoa cánh tay nổi da gà, nói: “ Vào đi.”
Nàng không nhớ rõ khi nào nàng cùng người này như vậy thân thiết.
“Nghe nói bạn muốn xuống nông thôn?” Mới vừa xuống, Lưu Phương liền gấp không chờ nổi mà hỏi.
Lâm Thư buồn bực trong lòng, cô ta khi nào lại chú ý đến mình như vậy: “ Đúng vậy, sao bạn biết được?”
Lâm Thư kỳ quái nhìn Lưu Phương.
Lưu Phương tựa hồ phát hiện mình biểu hiện quá mức kích động, liền cười mỉa nói: “ Ý của mình là, bạn không cần đi, ở nông thôn rất cực khổ nha.”
Kế tiếp, nàng kể về chuyện xuống nông thôn khổ cực như thế nào, vất vả như thế nào, Lâm Thư tuyệt đối không chịu nổi.
Lâm Thư đánh gãy Lưu Phương đang thao thao bất tuyệt, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Lâm Phương, chính khí nói: “ Thanh niên tri thức đến nông thôn, đây là theo lời vĩ nhân, bạn cho rằng chuyện này là không đúng sao?”
Làm mặt Lưu Phương tức khắc nóng lên vì xấu hổ.
Lâm Thư trong mắt hiện lên ý cười.
“ Ngươi, ngươi,…” Lưu Phương bị chọc tức nói không nên lời, một lúc lâu mới thở phì phò tung ra một câu, “ Ta mặc kệ ngươi.”
Nói xong, cô ta liền đứng dậy, xoay người rời đi.
Lâm Thư tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng dâng lên một nỗi băn khoăn.

Lưu Phương này có điểm kỳ quái nha.
Mà đi ra từ trong nhà Lâm Thư – Lưu Phương đầy mặt không cam lòng.
Cô nhất định phải ngăn cản Lâm Thư xuống nông thôn, không thể để Lâm Thư gặp được người đó, người đó là của cô.
Lưu Phương suy nghĩ một hồi, liền đi về hướng nhà Chu Thế Kiệt.

“ Cô như thế nào ở chỗ này?” Chu Thế Kiệt mở cửa nhà, thấy Lưu Phương, mặt đầy không kiên nhẫn.

Lưu Phương nhìn thấy Chu Thế Kiệt, trong mắt toàn là sự chán ghét, trong lòng đột nhiên phát ra một cổ hận ý.


Hắn chán ghét cô đến như vậy sao.

Trong đầu hiện lên đủ loại tình huống ở kiếp trước, cô ta muốn xé gương mặt này.

Chu Thế Kiệt thấy Lưu Phương mặt đầy dữ tợn, bị hoảng sợ vội vàng lui về phía sau hai bước.

Lưu Phương lúc này lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cười trừ : “ Tôi tìm cậu nói chuyện.”
“ Chúng ta không có gì để nói với nhau.” Nói xong, chu thế Kiệt liền đem cửa đóng lại.

Lưu Phương chạy nhanh, chùng tay chống cửa, đem tay đặt ở kẹt cửa, ngăn cánh của đóng lại.

Chu Thế Kiệt thấy thế, vội vàng buông của ra: “ Cô bị điên à?”
“ Về Lâm Thư, cũng không có gì để nói sao?” Lưu Phương cười lạnh nói.

Chu Thế Kiệt khựng lại một chút, trên mặt hiện lên một tia giãy dụa, cuối cùng, chỉ vào mặt sau ngõ nhỏ: “ Đi đến nơi đó đi.”
“ Nói đi.” Mới vừa đi đến ngõ nhỏ, Chu Thế Kiệt nhìn xung quanh, liền vội nói.

Lưu Phương trong lòng lại lẫn nữa dâng lên hận ý, tựa hồ hết thảy là về Lâm Thư, hăn mới để ở trong lòng.

Nhưng mà, lúc khác sẽ cùng hắn tính sổ, hiện tại có chuyện càng quan trọng hơn.


“ Lâm Thư muốn xuống nông thôn.” Lưu Phương nói.

“ Cô nói cái gì? Lâm Thư muốn xuống nông thôn?” Chu Thế Kiệt mặt đầy nôn nóng.

“ Đúng vậy, cô ấy muốn xuống thông thôn, ngươi không phải thích cô ấy sao? Cưới cổ, như vậy liền không cần đi.” Nói xong, Lưu Phương liền xoay người đi, tựa hồ không thèm cho Chu Thế Kiệt một cái liếc mắt.

Còn đứng tại chỗ Chu Thế Kiệt mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm bóng dáng Lưu Phương đã xa, lẩm bẩm: “ cô ta như thế nào biết mình thích Lâm Thư?”
Không đúng, hiện tại đây không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này.
Hắn muốn cưới Lâm Thư, không muốn nàng xuống nông thôn chịu khổ.

Nghĩ như vậy, liền vội vã mà chạy về nhà.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận