Hôm nay, Lâm Thư đi trường học lấy bằng tốt nghiệp cao trung.
Thời buổi này không tổ chức thi đại học, học sinh tốt nghiệp, hoặc là xuống nông thôn hoặc là dựa vào quan hệ trong nhà tìm được công việc.
Nhưng mà, theo diễn biến hiện tại, đại bộ phận người trẻ tuổi đều thất nghiệp.
“Lâm Thư”.
Phía sau có người kêu cô
Lâm Thư xoay người.
Là Chu Thế Kiệt!
Nhà hắn cách nhà cô không xa, khi còn nhỏ thương xuyên đến nhà các nàng chơi.
Chu Thế Kiệt chạy chậm đến trước mặt Lâm Thư.
Hắn nhìn Lâm Thư, mặt hơi phiếm hồng, tựa như có điểm thẹn thùng.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, vuốt phẳng vạt áo trước ngực, “Lâm Thư, chúng ta cùng nhau trở về nhé.”
Lâm thư nhìn chằm chằm Chu Thế Kiệt, nhìn thấy vành tai hắn đỏ lên, trong lòng liền minh bạch, âm thầm thở dài.
“ Có, Có vấn đề gì sao?” Tựa hồ Lâm Thư nhìn chằm chằm có chút lâu, Chu Thế Kiệt không được tự nhiên mà sờ soạng mặt.
Lâm Thư lắc đầu, phát hiện cách đó không xa đã có người chú ý hai người, liền nói với chu thế kiệt “ Đi thôi.”
Lâm Thư xoay người đi về phía trước hai bước, lại quy đầu nhìn về cây đại thụ cách đó không xa.
Lá cây trong gió nhẹ nhàng lay động.
Cô vuốt những lọn tóc bị gió thổi sau tai và dời tầm mắt.
Tránh ở phía sau cây đại thụ, thoạt nhìn có chút không thể tin được, sau đó dùng sức véo mạnh vào cánh tay mình, đau đớn truyền đến, hắn mừng như điên: “ Ta đã trở về, ta đã trở về rồi!”
Lưu Phương đi ra khỏi cây đại thụ, nhìn chằm chằm bóng dáng đôi nam nữ ở xa, đầy mặt khoái ý, tự mình lẩm bẩm: “ Chu Thế Kiệt, ta sẽ không lại dây dưa với ngươi.
Lâm Thư, người ấy là của ta, hết thảy đều là của ta.
Chỉ có thể là của ta … "
Lâm Thư về đến nhà, liền nhìn thấy Lâm Kiến Quốc ngồi trên ghế, vẻ mặt ngưng trọng.
Ngồi đối diện ông là Lâm Huệ với vẻ mặt quật cường.
Mà ngồi một bên Lý Hồng Anh, vẻ mặt đầy nôn nóng kéo tay Lâm Huệ.
Lý Hồng Anh nhìn thấy Lâm Thư, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “ Thư Nhi, lại đây.”
Lâm Thư yên lặng mà đi qua.
“ Thư Nhi, con thấy Trần Phong ca thế nào?” Lý Hồng Anh hỏi.
Lâm Thư cúi đầu nghĩ nghĩ, gật đầu.
Trần Phong là con trai chiến hữu của Lâm Kiến Quốc.
Mấy năm trước cả nhà hắn có đến thăm.
Gần hai năm nay, nghe nói hắn đi tòng quân nên không cùng cha mẹ lại bên này.
Hắn so với các nàng lớn hơn 6 tuổi, mỗi lần tới chơi đều rất chiếu cố nàng cùng tỷ tỷ, là một tiểu tử thành thục, ổn trọng.
“ Con thấy cha mẹ Trần Phong thế nào?” Lý Hồng Anh tiếp tục hỏi.
Lâm thư lúc này mới nghi hoặc, tình huống này là như thế nào?
Không đợi Lâm Thư trả lời, Lý Hồng Anh liền nói: “ Kiến Quốc, ông xem Trần Phong cùng hắn cha mẹ đều tốt, vì cái gì lại muốn phản đối?”
“Hoang đường, các ngươi…..”
“ Hoang đường cái gì, Kiến Quốc, ta cùng cha mẹ Trần Phong nói tốt, chờ Trần Phong tới, cho Hắn và Huệ Huệ kết đôi.” Lý Hồng Anh vẻ mặt đắc ý nói.
“ Ông cũng không thể để Huệ Huệ xuống nông thôn, mẹ của Trần Phong cũng đã giúp Huệ Huệ tìm công tác.”
“ Đây là các người thương lượng với nhau?” Lâm Kiến quốc đầy mặt tức giận, “ Đã hỏi qua ý kiến Trần Phong chưa?”
“ Không cần hỏi, hắn như thế nào sẽ không đồng ý?” Lý Hồng Anh giọng đầy kiêu ngạo.
“ Huệ Huệ tốt như vậy, ai sẽ không thích chứ?”
Lâm Thư nhìn thoáng qua mặt đầy đắc ý và kiêu ngạo Lâm Huệ, lại vì Trần Phong mà bi ai ba giây, người đã được định cho một kiện chung thân đại sự mà không hề hay biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...