Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


Chiếc xe ba bánh chạy trên đường núi hơn một giờ đồng hồ, rồi rẽ vào một con đường rải sỏi.
Một loạt gạch xanh nhà ngói xuất hiện ở trước mắt.

Trên bức tường lớn của ngôi nhà gạch xanh hiện lên dòng chữ thật lớn “Công xã Lục Xuyên”.
Lâm Thư nhảy xuống xe, đánh giá xung quanh, rốt cuộc cũng tới rồi.
“Ai, cô gái, cô đến đại đội Đông Khê à?” Trương đại nương xuống xe, chạy đến Lâm thư hỏi.
“ Đúng vậy, đại nương”.
“ Ồ, thật trùng hợp chúng ta cũng đến từ đó.” Trương đại nương vui tươi hớn hở, “ Cùng nhau đi, không xa.”
Lâm thư gật đầu: “ Được”.

Cô đang lo không biết đến đó như thế nào.
Mọi người thật mau tới đại đội Đông Khê,
“ Cô gái muốn đi đến ký túc xá thanh niên trí thức phải không? Để cháu gái tôi đẫn cô đi.”
Trương đại nương đẩy bé gái bên cạnh đến trước mặt Lâm thư.

“ Không cần, không cần đâu đại nương.” Lâm Thư vội vàng xua tay.
“ Cần, cần.” Còn không chờ Lâm Thư kịp phản ứng lại, Trương đại nương đã nắm tay bé trai, xoay người rời đi.
Lâm Thư trừng đôi mắt lớn nhìn chằm chằm bóng lưng Trương đại nương đã đi xa, cúi đâu nhìn bé gái còn đứng tại chỗ nhìn cô.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể để bé gái mang cô qua đó.
Trên đầu cô bé bện hai búm tóc, thẹn thùng tươi cười.
Lầm Thư ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi cô bé: “ Em biết ký túc xá thanh niên tri thức ở đâu không?”
“ Biết ạ!” Nói xong, cô bé liền chạy về một hướng.
Lâm Thư lắc đầu, vội vàng đuổi theo.
Cách đó không xa, Trương đại nương xuất hiện sau bức tưởng, bà nhìn Lâm Thư và cô bé, mỉm cười: “ “Đây là người làm công tác văn hóa nói cái gì xây dựng đâu, cái gì trăng, cái gì sao?
( Nguyên văn câu này là 这就是文化人说的什么楼,什么水,什么月的.

Thật sự không biết dịch sao chi đúng nữa.)
Sau đó bà ngân nga một tiểu khúc nhi ( giai điệu nhỏ), nắm tay bé trai trở về.
Bên này, Lâm Thư đi theo bé gái tới cửa ký túc xá thanh niên tri thức.
Lâm Thư từ trong túi, kỳ thật từ trong không gian, lấy ra hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ đưa cho bé gái :
“ Cảm ơn em!”
Bé gái do dự một chút, cầm kẹo sữa chạy đi.
“ Lâm Thư, cô đã tới.”
Người đi ra là Từ Quyên.
Từ Quyên vui vẻ chạy đến trước mặt Lâm Thư, ôm lấy cô.
“ Nghe nói cô đuổi theo bọn buôn người, không có việc gì chứ.” Từ Quyên kéo tay Lâm Thư hỏi, trong mắt tràn đầy quan tâm.
Lâm Thư lắc đầu, trong lòng ấm áp “ Không có việc gì.”
Lâm thư cùng cô ấy thuật lại tình huống lúc đó.
Từ Quyên ở một bên vừa nghe vừa phát ra cảm thán kinh ngạc.
Ngay sau đó, Từ quyên giới thiệu tình hình ký túc xá thanh niên trí thức cho Lâm Thư.
Lâm thư vừa nghe, vừa đánh giá.

Ký túc xá thanh niên tri thức xây ở cuối thôn.

Nói là xây, thực tế là sửa lại phòng ở của một vị địa chủ để dung.
Khả năng đã xây rất lâu, phòng ở rất là cũ kỹ, trên tường có thể thấy nhiều chỗ có dấu vết tu bổ qua.
Hai bên trái, phải là hai tiểu viện.

Bên trái là chỗ ở của nữ thanh niên tri thức, bên phải là chỗ nam thanh niên tri thức ở.
Có mười lăm thanh niên tri thức cũ, cộng với bọn Lâm Thư đến đây lần này, tổng cộng có hai mươi người; chin thanh niên tri thức na, mười một thanh niên tri thức nữ.
Trong tiểu viện của nữ thanh niên tri thức chỉ có hai phòng, mỗi phòng trụ ít nhất năm người.
“ Chính là nơi này.” Từ quyên dẫn Lâm Thư vào trong một căn phòng, nói: “ Phòng bên cạnh đã trụ đầy người.”
Cửa sổ ký túc xá rất lớn, ánh sáng cũng còn tốt.
Nhưng mà, trong ký túc xá tràn ngập mùi mốc meo, bụi bặm.
Có ba chiếc giường đất nằm dọc hai bức tường.

Bây giờ chỉ còn lại một chiếc trống, trên đó đặt hành lý của cô, là Từ Quyên giúp cô lấy về.
“ Ai,… Vị trí tốt đều bị người ta chiếm.” Từ Quyên tỏ vẻ đáng tiếc.
Lâm Thư nhìn hoàn cảnh này, tưởng tượng sinh hoạt tập thể về sau, toàn bộ da đầu đều tê dại.
Cô tính đến khả năng tìm phòng ở, dọn ra ngoài.
Tất nhiên, nếu không được, cũng chỉ có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh.

“ Này, Thanh niên tri thức mới tới sao?” Có âm thanh nói chuyện truyền đến từ bên ngoài.
Hẳn là thanh niên trí thức cũ đi làm đã trở lại.
Lâm Thư và Từ Quyên cùng đi ra.
“ Sao cô lại tới đây?” Một đạo bén nhọn âm thanh, mang ngữ khí chất vấn vang lên.
Lâm Thư nâng mắt.

Hóa ra là Lưu Phương.
Côn ta đang nhìn chằm chằm Lâm Thư, mặt đầy sự không thể tin được.
“ Tôi vì cái gì không thể tới.” Lâm Thư nghi hoặc hỏi lại.
Lưu Phương không trả lời Lâm Thư, cứ thế mà nhìn chằm chằm cô, trong miệng tự lầm bẩm gì đó.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận