Thập Niên 70 Quân Hôn Chuyện Thường Ngày


Năm 1972
Thành phố Cao Minh.
“Ba, đẻ con đi.” Lâm Thư nói.
Lâm Kiến Quốc trầm mặc: “ Để chị con đi.”
“ Không, con không đi.” Lâm Huệ đứng bật dậy, hất chiếc ghế ngã về phía sau, “ Dựa vào cái gì con phải đi.”
“ Con là tỷ tỷ, con lớn nhất nên người đi là con”.

Lâm Kiến Quốc trầm giọng nói.
“ Không, chúng con đều sinh ra cùng một ngày.” Lâm Huệ oán hận nhìn chằm chằm Lâm Thư.

“ Không thể bất công như vậy.”
“Đại tỷ, muội ….”

“ Ta không phải ngươi tỷ”.

Lâm Huệ tức giận nói, “ Dù sao con cũng sẽ không đi.”
“ Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, không thể thay đổi”.

Lâm Kiến Quốc vỗ bàn.
Lâm Huệ mặt đầy không cam lòng, kéo tay Lý Hồng Anh Ngồi bên cạnh: “ Mẹ, người xem ba.”
“Ai….Kiến Quốc….” Lý Hồng Anh thở dài nói.
“ Thật tốt quá, nhị tỷ, tỷ không cần xuống nông thôn đúng không?” Tiểu đệ Lâm Hữu lôi kéo ống tay áo Lâm Thư, “ Để đại tỷ đi.”
“ Tiểu tử thúi, ngươi thiếu đánh phải không?” Còn không chờ Lâm Thư mở miệng, Lâm Huệ tức giận nói.
Lâm Hữu làm mặt quỷ với Lâm Huệ: “ Đệ không sợ tỷ.”
Lâm Thư vỗ đầu Lâm Hữu, “ Đại tỷ, muội sẽ nói với ba, để muội đi…”
“ Không cần ngươi giả vờ hảo tâm, ta sẽ không để ngươi được như mong đợi.” Lâm Huệ nói xong, xoay người lên lầu.
Lâm Thư nhéo nhéo mặt Lâm Hữu, bất đắc dĩ mà thở dài.
Buổi tối, Lâm Thư muốn tìm Lâm Kiến Quốc nói chuyện, mới vừa đi đến cửa phòng, giơ tay chuẩn bị gõ cửa, liên nghe được âm thanh tranh chấp của Lâm Kiến Quốc và Lý Hồng Anh truyền ra từ trong phòng.
“ Kiến Quốc, Huệ Huệ còn nhỏ, ngươi không thể để nàng xuống nông thôn.”
“ Như thế nào là còn nhỏ?” Lâm Kiến Quốc nghiêm túc, không tán đồng nói, “ Nàng đã 18 tuổi, huống hồ Thư Nhi tuổi cũng như nàng?”
“ Huệ Huệ chính là thân sinh nữ nhi của chúng ta”.

Lý Hồng Anh hạ giọng, “ Kiến Quốc, ta biết, ngươi vẫn luôn xem Thư Nhi như con gái ruột, ta cũng chưa từng bạc đãi nàng,….”
Lâm Thư mím môi, hạ tay xuống, xoay người về phòng.
Lâm Thư nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lại thở dài.
Đã rất lâu cô không có nghĩ về kiếp trước.

Không sai, Lâm Thư vừa sinh ra đã có ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước, cô xuất thân từ một thế gia y học hung thịnh, sinh ra không bao lâu, cha mẹ ruột liền qua đời ngoài ý muốn.
Chưa kịp tốt nghiệp đại học, liền gặp phải mạt thế mà trong tiểu thuyết thường mô tả.
May mắn thay, cô có không gian y dược truyền thừa.
Nhưng cũng thật xui xẻo, mạt thế bắt đầu không bao lâu, cô lại ngoài ý muốn chết đi.
Lâm Thư đặt mu bàn tay lên mắt, lại lần nữa thở dài.
Có lẽ, Mạnh bà quên cho cô uống canh Mạnh bà.

Làm cô mang theo ký ức của kiếp trước đầu thai vào thế giới này.
Thế giới này, có điểm giống Hoa Quốc thập niên 70, thập niên 80 của kiếp trước, quỹ đạo phát triển đại khái là tương đồng, nhưng cũng có rất nhiều bất đồng chi tiết.
Nhưng cô tựa hồ trời sinh không cùng cha mẹ than sinh có nhân duyên.
“Ai.” Lâm Thư ngồi dậy, ôm lấy đầu gối.
Không sai, cô không phải con gái ruột của Lâm Kiến Quốc và Lý Hồng Anh.
Mẹ ruột sinh cô liền mất, cha ruột cũng không biết là ai.
Đến nỗi, vì cái gì vợ chồng Lâm Kiến Quốc nhận nuôi cô, cô cũng không rõ rang lắm, chỉ biết mở mắt ra liền thành con gái trong cặp sinh đôi nữ nhà Lâm Kiến Quốc và Lý Hồng Anh.
Vợ chồng Lâm Kiến Quốc nhận nuôi cô, đối xử còn tốt hơn con gái ruột, cô không thể vì việc xuống nông thôn làm cho bọn họ khó xử.

“ Mình phải nghĩ cách làm bat hay đổi chủ ý…” Lâm Thư nói thầm.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thư một lần nữa nằm xuống, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Hai ngày nay, Lâm Kiến Quốc đi sớm về trễ, Lâm Thư vẫn luôn không tìm được cơ hội để nói chuyện với ông.
Mà Lý Hồng Anh cùng Lâm Huệ cả ngày không thấy mặt ở nhà, nếu có chạm mặt đều là một khuôn mặt khó chịu.
Ngay cả tuổi nhỏ, không hiểu chuyện Lâm Hữu cũng không dám làm ầm ĩ.
Trong nhà không khí vô cùng nặng nề.
Trong lòng Lâm Thư cũng vô cùng sốt ruột.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận