Chờ cậu lấy lại tinh thần, mọi người cũng đã vào phòng, cậu hô to: "Mọi người chờ em với." Cũng như một làn khói chạy vào trong, thuận tiện đóng cửa lại.Cách bức tường, Triệu Hồng Diệp mặt tối sầm lại rơi xuống đất, phi, thiệt thòi bà ta còn tưởng rằng mấy thằng nhãi con kia có thể mang về ít đồ, như vậy bà ta liền có thể tới cửa đòi bồi thường.
Kết quả người ta mang về cái gì? Bùn? Bà ta cần thứ rác rưởi đó để làm gì?Phí thời gian bà ta mù mắt đứng trông ở góc tường.Chuyện tới cửa đòi bồi thường bà ta cũng học từ Trương Xảo Lan.
Bà ta nghe nói, ngày hôm qua Trương Xảo Lan bởi vì cháu gái mà đòi được không ít thứ tốt, Tiền Nhị Nha nhà bà ta té bị thương đầu gối, đương nhiên cũng là có thể tìm người bồi thường.Tiền Nhị Nha là bởi vì Mễ Điềm Điềm ở bên ngoài mới đi theo ra ngoài, té bị thương dĩ nhiên là nên tìm người nhà họ Mễ đòi bồi thườngKết quả thì sao? Kết quả thì sao? Sau khi làm xong công việc thì bà ta vội vội vàng vàng về nhà, lại chờ được người ta mang theo một thùng bùn trở về? Thực sự là tức chết bà ta."Bà nội, con đã rửa sạch chén bát rồi, còn có việc gì cần con làm không?" Lúc này, âm thanh của Tiền Nhị Nha lại từ trong phòng truyền ra.Trong lòng Triệu Hồng Diệp có lửa không nơi phát tác, Tiền Nhị Nha vừa vặn liền đụng vào, lúc này liền mắng trở lại: "Một chút là hỏi, chỉ biết hỏi, sao mày không biết tự tìm việc mà làm đi? Giặt quần áo giặt sạch chưa, đúng là một chút ánh mắt đều không có, vô dụng giống như mẹ mày vậy."Vốn dĩ trên mặt Tiền Nhị Nha đang cười tủm tỉm, mang theo ý vị lấy lòng, kết quả bị mắng một trận đổ ập xuống, một hồi liền choáng váng.
Tiếp theo, hốc mắt của cô ta đỏ lên, vai liên tục run rẩy, cũng không nói lời nào, nhanh chóng trừng Triệu Hồng Diệp một chút, xoay người liền bỏ chạy."Thối, thứ thường tiền rách nát." Triệu Hồng Diệp nhổ ra cục đờm, trong lòng bắt đầu cân nhắc chờ người trở về làm sao trừng trị.Không được, cỗ khí trong lòng này còn kìm nén, bà ta nhất định phải tìm thời gian nói chuyện đàng hoàng với Trương Xảo Lan.
Đầu gối của Tiền Nhị Nha không thể bị thương phí công như vậy.Ở sát vách, người nhà họ Mễ mới mặc kệ nhà họ Tiền có động tĩnh gì, vui vẻ ăn cơm trưa, liền bắt đầu thảo luận xem nên sắp xếp những đồ vật mang về thế nào.Cũng chính là lúc này, Mễ Thiên Ân mới phản ứng được, thời điểm ở cửa, mình bị anh trai lừa, rõ ràng có mang cá về, vậy mà nói với cậu bên trong là bùn, thực sự là quá hư hỏng rồi.Cuối cùng, sau khi tất cả mọi người nhất trí thông qua, quyết định đêm nay ăn một bữa ngon, đem thỏ, cá, còn có một phần rau dại nấu thành thức ăn, mọi người chúc mừng một hồi.Đang thảo luận, Mễ Điềm Điềm đã ngồi ở trong lồng ngực mẹ mơ mơ màng màng sắp ngủ, đợi đến khi bà nội tuyên bố quyết định này, cô liền cảm giác mí mắt chìm xuống, ở trong một mảnh tiếng hoan hô tiến vào mộng đẹp.Trong mộng, cá chép to đỏ hồng hồng trở thành một dĩa cá kho, toả ra hương vị mê người, Mễ Điềm Điềm chẹp chẹp miệng mấy lần, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười hạnh phúc.Cuối cùng cô cũng có thể được ăn cá rồi.Giấc ngủ này cảm giác Mễ Điềm Điềm ngủ rất lâu.Vốn là ở độ tuổi thích ngủ, hơn nữa cả một buổi trưa vui vẻ chơi đùa ở bên ngoài, tinh thần của cô sớm đã mệt mỏi không thể tả.
Mãi đến tận hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối tăm, hình dáng nho nhỏ của cô đang cuộn mình ở trên giường mới mở mắt ra.Nháy mắt, nháy mắt.Ký ức chậm rãi quay trở lại.Cá của cô."Điềm Điềm tỉnh rồi sao, nhanh rời giường, lập tức liền có thể ăn cơm." Thái Kiều Chi ngồi ở bên cạnh bàn may, vá lỗ rách trên quần áo, nghe được động tĩnh dịu dàng nói.Ngày hôm nay vốn là do bà phụ trách một ngày ba bữa, nhưng mấy tụi nhỏ mang về cá và thỏ đều là thịt, cũng không thể để cho người có trù nghệ không tốt như bà chà đạp, cho nên mẹ chồng liền để cho bà và chị dâu thay đổi, đổi thành đêm nay do chị dâu làm cơm."Mẹ, có cá ăn sao?" Mễ Điềm Điềm một bên vụng về mặc quần áo, một bên cẩn thận từng li từng tí một hỏi.Trước khi cô ngủ thật giống có nói đêm nay muốn ăn cá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...