Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đương nhiên cũng có nhiều người thực lòng cảm thấy Phúc Bảo xinh xắn.
Nói nào là làm việc mệt mỏi mà được nhìn thấy cô bé trắng trẻo đáng yêu như vậy thì rất vui vẻ, nào là trông Phúc Bảo như tượng Đồng tử sau lưng Quan Âm bồ tát, phúc lắm mới được nhìn thấy.
Mọi người nói về Phúc Bảo quá nhiều, đến nỗi bây giờ khi người trong đại đội sản xuất nói về cháu của họ Cố, thì chính là nhắc đến Phúc Bảo.
Phúc Bảo nhà anh chị thế này, thế kia.
Miêu Tú Cúc vốn dĩ vì chuyện thịt thỏ và gạo cao lương mà cảm thấy Phúc Bảo này khá may mắn.
Sau đó lại thấy Phúc Bảo đẹp như mấy em bé bên cạnh các thần tiên trong tranh Tết thì đã không còn định kiến với Phúc Bảo như ban đầu nữa.
Bây giờ, nghe thấy ai ai cũng khen ngợi cháu gái mới nhận nuôi của mình, dần dần lại càng thêm yêu thích Phúc Bảo.
Người khác vừa khen Phúc Bảo, bà ấy liền rất tự hào mà khoe Phúc Bảo nó ngoan thế nào, hiểu chuyện ra sao.
Trong mắt Lưu Chiêu Đệ thì cảnh tượng này lại không mấy vui vẻ.
Cô ấy vốn cũng chẳng thương yêu con gái gì mấy, ba đứa con gái càng không được tích sự gì, nhưng dù sao thì cũng là con gái mình.
Thấy bà nội không thương con gái mình lại đi thương đứa trẻ được nhận nuôi kia, trong lòng cô ấy rất không thoải mái.
Người mà cô ấy không hài lòng hơn nữa đương nhiên là Lưu Quế Chi.
Miêu Tú Cúc tuy rằng ngoài miệng nhắc đến Phúc Bảo rất nhiều, nhưng người làm bà nội này cũng không đem quần áo hay đồ ăn ngon dành riêng cho Phúc Bảo.
Lưu Quế Chi thì khác.
Lưu Quế Chi này thì có phần thiên vị Phúc Bảo hơn.
Bất kể là chuyện gì cũng chân tay quơ quào, miệng ú ớ với đám con trai.
Ý bảo Phúc Bảo còn nhỏ lại là em gái, chúng phải nhường em một chút.
Không thì lại ra dấu Phúc Bảo là em gái chúng nó, chúng nó phải bảo vệ cho em.
Thường xuyên qua lại, Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy mãi lại thành ra chướng mắt.
Lẽ nào Bảo Ni, Tú Ni với Đông Ni không phải là em gái chúng sao? Lẽ nào mấy đứa em họ ruột rà lại không bằng một con bé xui xẻo ở đâu chui ra à?
Lưu Chiêu Đệ ngầm bĩu môi: “Đây là thím ruột cơ đấy, không biết phân biệt thân sơ.
Đồ câm đúng là đồ câm, không biết lễ nghĩa, không biết ai mới là người nhà mình!”
Tuy nhiên, cô ấy tính tình nhu nhược, không dám nói thẳng vào mặt người ta như Thẩm Hồng Anh.
Nếu lại đi tìm Thẩm Hồng Anh trút giận chắc chắn sẽ không có kết quả.
Thẩm Hồng Anh vì chuyện nửa bát thịt thỏ lần trước, tức không chịu được lại mắng cho cô ấy một trận.
Cô ấy cũng không dám hó hé lời nào.
Lưu Chiêu Đệ đành nén cơn tức này lại, chỉ thỉnh thoảng than thở vài câu với chồng là Cố Vệ Quân: “Hây da, sinh ba đứa con gái thật uổng công, đều là thứ rẻ mạt không ai thương…”
Lưu Chiêu Đệ: “Số em thật là khổ mà, sao lại sinh ra ba đứa con gái không ai ưa vậy kìa?”
Cố Vệ Quân là đàn ông trong nhà, hiện tại đang ra sức kiếm thêm việc làm, suy nghĩ làm sao bện nhiều thảm rơm và giỏ quả mơ để kiếm thêm tiền nuôi cả nhà.
Anh ấy còn hơi sức đâu mà để tâm tìm hiểu mấy lời nói quanh co lắt léo của cô vợ mình.
Anh ấy nghe nhiều lần liền nói một câu: “Ai bảo em không sinh được con trai, nói những lời này có ích gì? Hơn nữa, em không sinh được con trai anh cũng đã nói em tiếng nào chưa?”
Đàn ông như Cố Vệ Quân thật ra cũng không đến nỗi, ít nhất anh ấy cũng không giận dỗi Lưu Chiêu Đệ chỉ sinh toàn con gái.
Anh ấy cảm thấy không có con trai thì thôi.
Dù sao mấy anh em của anh ấy cũng đã có vài đứa, chẳng phải lo chuyện không ai nối dõi tông đường.
Lưu Chiêu Đệ vốn dĩ đang tức nghẹn không chịu được, vừa nghe Cố Vệ Quân nói vậy thì trái tim lạnh giá, lửa giận cũng tan đi
Phải rồi, tôi chỉ sinh con gái, chỉ sinh được con gái..
Ai bảo mình chỉ sinh toàn con gái, lại còn là mấy đứa con gái vô dụng không được yêu thương!
Lưu Chiêu Đệ uất ức đến hai tay run rẩy.
Đều là con gái, tại sao, tại sao mạng của Phúc Bảo kia lại tốt như vậy.
Nó xứng có số mệnh tốt như vậy sao?
Thời tiết ngày càng lạnh, mấy hôm nay trời đều đổ mưa.
Miêu Tú Cúc lớn tuổi, thời tiết thay đổi làm đầu gối bà ấy rất đau nhức, luôn miệng nói chuyển lạnh rồi.
Cũng may ở nông thôn đều nằm giường đất, giường đất có khoét lỗ bên dưới để đốt lò sưởi.
Phía dưới đốt lửa, phía trên đặt chăn bông, cho chân vào chăn rồi thì muốn ấm áp cỡ nào cũng được.
Đám trẻ trong nhà đều đã thay áo bông, Phúc Bảo cũng thay một chiếc áo bông in hoa đỏ sặc sỡ.
Tuy không dày lắm nhưng mặc vào mùa này cũng được.
Ở ngoài áo bông thì khoác thêm một chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ, tóc thắt hai bím nom thật đỏm dáng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...