Hương vị ra sao thì chỉ có thể phó mặc cho may rủi.
Tuy nhiên, nếu có thể kiếm được vài đồng, nàng sẽ dùng để mua những thứ cần thiết như nồi, đèn nến, diêm, dao kéo, muối, và xì dầu.
Nàng không thể chịu đựng việc mỗi ngày chỉ gặm khoai lang đỏ, vì điều đó sẽ khiến dạ dày nàng đau nhức.
Khi đã trọng sinh, Ôn Ngọc Họa quyết không để bản thân bị khổ sở, nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho mình.
Tuy nhiên, khi Ôn Ngọc Họa vừa nói xong, mọi người trong nhà đều ngơ ngác nhìn nàng, vì đây là những việc mà nguyên chủ chưa từng biết.
Ôn Ngọc Họa nhận ra rằng dù nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng kiến thức của nàng lại vượt xa nguyên chủ rất nhiều.
Nếu nàng thể hiện quá nhiều sự thông thạo, sẽ chỉ khiến mọi người thêm kinh ngạc và nghi ngờ.
Do đó, nàng bịa ra một câu chuyện rằng sau khi đi qua cõi chết, nàng đã có một giấc mơ, trong đó những người từng ở chuồng bò đã dạy cho nàng những điều này, và món khoai lang tím bánh gạo là một trong số đó.
Mấy người phụ nữ trong nhà cũng nhớ lại việc nguyên chủ từng bỏ học, thường lui tới chuồng bò, thậm chí bị gia đình đánh đòn khi bị bắt gặp.
Giờ đây, trong hoàn cảnh khó khăn, điều này lại trở thành niềm hy vọng duy nhất để cứu vãn tình hình.
Khi đó, các xã viên không dám đến gần chuồng bò, nên không ai nghi ngờ câu chuyện mà Ôn Ngọc Họa kể.
Tóm lại, mọi người đều tin nàng.
Tuy nhiên, việc buôn bán vẫn là điều quá xa vời với họ, và Ôn Ngọc Họa phải đối mặt với sự nghi ngờ từ mọi người.
Mẹ nàng, người luôn mềm yếu và tuân thủ nguyên tắc, là người đầu tiên lên tiếng: "Thứ đó có thể bán được tiền sao?" Trong ký ức của bà, nông dân sống nhờ vào đất đai, tự trồng trọt để ăn, chưa bao giờ nghĩ đến việc làm ăn buôn bán như vậy.
Chị gái gầy yếu, dù luôn im lặng, bỗng nhiên cắn răng đồng ý: "Chúng ta sẽ làm khoai lang tím bánh gạo để bán.
Em gái, món này cần những nguyên liệu gì?" Ôn Ngọc Họa liệt kê: "Gạo, gạo kê, khoai lang tím, và tinh bột.
" Nàng thầm tự khen mình vì trí nhớ tuyệt vời, dù đã qua mấy chục năm, nàng vẫn nhớ rõ từng công thức mà mình từng đọc qua.
Mặc dù những nguyên liệu như gạo, gạo kê, và khoai lang tím có thể dễ hiểu, nhưng đối với họ, tinh bột là một khái niệm hoàn toàn mới.
Ôn Ngọc Họa không giải thích thêm mà chỉ nói rằng hãy để nàng lo liệu.
Sau khi sắp xếp xong, nàng thở dài: "Gạo và khoai lang tím chúng ta đã có, gạo kê thì không cần nữa, tinh bột để ta nghĩ cách.
Nhưng nếu tìm được củ cải đường thì sẽ tốt hơn, có thể làm một lớp vỏ đường phủ lên bánh, hương vị sẽ tuyệt vời hơn nhiều.
" Đường là một thứ quá quý giá, trước đây chỉ khi phụ nữ sinh con mới được uống một chén nước đường.
Mẹ nàng nghe vậy, đột nhiên cắn răng và nói: "Ngày mai mẹ sẽ đi tìm.
" Ngày hôm sau, khi Ôn Ngọc Họa còn đang lơ mơ ngủ, nàng nghe thấy tiếng động lạch cạch.
Mở mắt ra, nàng thấy mẹ và chị gái đang ở ngoài cửa, mỗi người cầm một rổ đầy những thứ xanh mướt.
Trời chỉ vừa hửng sáng, và Ôn Ngọc Họa không khỏi thán phục sự nhanh nhẹn của họ.
Đặc biệt là mẹ nàng và chị gái gầy guộc, họ phải dậy từ nửa đêm để thu hoạch những thứ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...