Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Năm nay thằng cả nói phải cưới vợ cho con trai, thân làm cha mẹ ông lại nhường nhà chính lại cho con trai bọn chúng.
Mấy năm nay, nhà thằng hai vẫn ở trong căn nhà bùn cỏ, mà hai ông bà cũng tới ở phòng tây.
Hiện tại sắp phân nhà, phải cho thằng hai thứ chúng nó đáng có được.
Mấy con có thể quên, nhưng thân làm cha ông không thể quên.
Ông đã bước nửa chân xuống mồ, sống ở đâu cũng được, nhưng không thể để nhà thằng cả với thằng ba chiếm hết lợi ích, mà con thứ hai của ông chỉ được chia một phần tiền tiết kiệm.
“Phòng tây là nhà bùn cỏ mới được xây dựng nên sau này, không cách nào so sánh với căn phòng đông đã được xây dựng hồi trước giải phóng, chuyện này tất cả các con đều biết.”
“Hiện tại cha mẹ với nhà thằng hai đang sống ở đó, sau khi ra riêng chúng ta vẫn sẽ ở đó.”
Ông vừa nói vừa nhìn hai vợ chồng thằng hai: “Về chuyện ra riêng, hai đứa cứ nêu ý kiến.
Nếu hai đứa không muốn ở cùng với cha mẹ…”
“Chúng con muốn ở chung với cha mẹ.”
Khi được nhắc tới tên, thằng hai nhanh chóng tỏ thái độ, vợ hắn cũng tỏ thái độ theo.
Cha mẹ chồng rất tốt bụng, chị ấy bằng lòng ở chung với cha mẹ chồng.
“Nếu đã vậy, tất cả tích súc trong nhà chia cho hai đứa hết đi.” Nói xong, ông lại quay đầu nhìn hai đứa con còn lại:
“Mấy con không thể chiếm nhà đẹp rồi còn muốn có được tiền tiết kiệm.
Căn nhà bùn cỏ kia sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, để nhà thằng hai sửa chữa xây dựng lại nhà ở đó, hoặc xin phê một mảnh đất khác để xây nhà lên.”
“Tới lúc đó, hai nhà bọn con đều phải tới giúp đỡ, không được phép lười biếng mặc kệ.”
“Cha, như vậy…”
“Cha, sao có thể không chia cho bọn con một chút tiền tiết kiệm nào được?”
“Nhà không thể chia ra ba phần, chỉ có thể bù tiền tiết kiệm vào một phần còn thiếu đi.
Hay vậy, chính các con tự chọn, muốn nhà hay muốn tiền tiết kiệm? Ai muốn tiền tiết kiệm thì dọn nhà ra cho nhà thằng hai vào ở.”
Ông vừa nói như vậy, nhà thằng cả với nhà thằng ba lập tức ngậm miệng.
Nhưng bọn họ không nỡ bỏ bất kỳ thứ gì, cho nên nói:
“Cha, chúng ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
“Không đầy 400.”
400, hình như không đủ để dựng lên căn nhà ngói có năm phòng, còn phải thêm chút gạch bùn mới được.
Sở dĩ năm đó nhà thằng ba không muốn chờ sau này lại xây nhà mới cũng vì mọi người đang ăn không đủ no, có xây nhà mới lên cũng chỉ có thể là nhà bùn cỏ hệt như đồ chơi của con nít thôi, sao có thể sánh với nhà gạch lợp ngói đã xây lúc trước được.
Nghĩ vậy, hai nhà kia cũng không nói thêm gì nữa.
“Tiền tiết kiệm cho nhà thằng hai.
Hiện tại cha mẹ còn có thể làm việc, cũng có thể giúp đỡ cho nhà nó, cho nên sau này khi cha mẹ không thể làm việc nổi nữa cũng phải do nhà thằng hai chăm lo, không liên quan gì tới bọn con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...