Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ


Trong lòng Lâm Phản hơi sợ hãi, nhớ tới chuyện ma quỷ mà cha cậu bé từng kết.

Chẳng lẽ có cô hồn dã quỷ nào đó đã chiếm lấy thân thể cậu bé ư?
“Ai, một bộ thân thể mà cha không cần, mẹ không thương, chỉ có nước chịu đòn, có gì để chiếm? Nhà ngươi thích thì cứ tới đi.”
“Cháu nói cái gì vậy?”
Bà ngoại thấy cháu trai lẩm bẩm cái gì kỳ quái, lại hỏi.
Lâm Phản lắc đầu: “Không có gì đâu bà ngoại, mẹ cháu… mẹ cháu không tức giận chứ? Không đòi đi tìm cha cháu nữa chứ?”
“Ai, cháu đừng quan tâm tới mẹ cháu nữa, sau này cháu ở lại nhà bà ngoại đi.

Mẹ cháu muốn nổi điên cứ để mẹ cháu nổi điên đi.”
Hai ông bà vốn tưởng con gái chỉ nói miệng vậy thôi, sẽ không ngu dốt tới mức chạy đi tìm Lâm Hạo Đông thật.

Ai ngờ, xế chiều hôm đó có người báo cho ông bà biết, cô con gái bốc đồng của ông bà đã xin thư giới thiệu đi tìm chồng rồi.
“Ai, cái con nhỏ ngu ngốc này, người ta đã ly hôn với nó rồi, nó đi tìm cũng có tác dụng gì đâu?”
Ông lão vỗ lưng vợ, an ủi bà: “Để nó chịu thiệt thòi chút cũng tốt, chịu đủ thua thiệt rồi nó mới biết đường quay đầu.”
Lần này bọn họ mặc kệ con gái đi.

Nó cũng lớn rồi, chẳng lẽ còn đi lạc được nữa hay sao? Cho dù phải làm ăn xin nó cũng có thể tìm được đường về nhà.
Vào lúc hai ông bà còn đang lo lắng cho con gái, chẳng ngờ tới bữa tối, con dâu cả đã đòi ra ở riêng, mà con dâu thứ cũng tán thành.
“Cây lớn phân nhánh, con lớn ở riêng, chuyện này vốn là lẽ đương nhiên.

Thừa lúc hiện tại cha mẹ còn minh mẫn, chúng ta nên phân nhà cho rõ đi.”
“Chị dâu, chị đừng tưởng chị nói vậy là không ai biết.


Chẳng phải chị ngại cha mẹ đón Phản Phản về sao? Thằng bé mới có 7 tuổi thôi, có thể ăn được bao nhiêu đâu? Vậy mà chị lại vội vàng đòi ở riêng như thế?”
“Em ba, em đừng có khoe mẽ, có giỏi thì em dẫn theo cha mẹ với Phản Phản sống chung đi, đừng có thích chiếm hời của người khác như vậy.”
“Em muốn mẹ chồng chăm con giúp các em cho nên trong nhà có thêm một miệng ăn em cũng có thể nhịn chứ gì? Dù sao thì ăn cũng là ăn chung, có phải ăn của mỗi nhà em đâu.”
“Chị… phân nhà thì phân nhà, ai sợ ai! Chẳng phải chỉ là một đứa bé thôi sao, chính chúng em tự chăm được.”
“Là em nói đó, vậy thì phân nhà đi.” Con dâu cả mới vừa nói xong đã quay đầu nhìn cha chồng vốn là chủ gia đình:
“Cha, cha cũng lên tiếng đi.”
“Phân.”
Mấy anh em suốt ngày ầm ĩ với nhau vì chuyện này cũng không tốt đẹp gì.

Mọi người vốn nên đồng tâm hiệp lực cùng sống với nhau, nhưng nếu hiện tại đã ầm ĩ không thoải mái, không bằng cứ phân riêng đi.
Con cái nhà thằng cả đã lớn rồi, cứ cảm thấy con nhà thằng hai nhà thằng ba còn nhỏ, chiếm hời của bọn chúng, chẳng hề nhớ tới năm xưa con của bọn chúng cũng được cả nhà làm lụng nuôi sống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui