Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ


Bà ngoại vội vàng nhét tiền cho Đồng Ngữ, nhưng bị Đồng Ngữ đẩy hết về: “Không cần đâu, thật ra…”
“Thật ra cái gì, cháu cứ nói đi.”
“Cháu muốn được đắp một cái chăn riêng.” Chăn quá lớn, không thể mang tới được, nếu không cô đã mua một cái rồi mang tới rồi.
“A, bà biết rồi.” Làm việc cho thần tiên mà, đương nhiên cũng cần được ngủ riêng.
Tâm nguyện đã được thỏa mãn, Đồng Ngữ vui vẻ quay về phòng ngủ.
Hiện tại hai ông bà đã biết chuyện, sau này cô muốn làm gì cũng đơn giản hơn nhiều.

Chỉ không biết cậu bé Lâm Phản kia nghĩ sao, sao không để lại tin nhắn cho cô.
Đêm nay cô lại lưu lại tin nhắn khác cho cậu bé đi.

Cũng không biết cậu bé có đọc hiểu được chưa?
Cô lưu lại tin nhắn xong nằm xuống ngủ.

Mà ông bà ngoại thì lại nằm trằn trọc trong phòng, thật lâu không tài nào ngủ được.

Thoáng cái đã có thêm 400 đồng, là tích súc suốt bao nhiêu năm của cả một đại gia đình… À, còn cả phiếu lương thực 50 cân nữa, tới tháng 6 năm sau mới hết hạn.
Chờ sau khi vụ thu kết thúc, hai ông bà sẽ tìm người tới giúp làm móng, mà phiếu lương thực này vừa lúc có thể giúp ông bà giải quyết vấn đề lương thực cho thợ.
“Mau mau xây nhà lên, xây riêng một gian cho Phản Phản ở.

Lúc còn bé tôi từng nghe nói có con cái nhà kia nửa đêm có thể thông thần, không cho phép bất kỳ người nào vào phòng của nó.”
Bà lão sống ở thời dân quốc, từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục phong kiến mê tín.
Đối với việc cháu ngoại có thể liên lạc với thần, bà kinh sợ vô cùng, chỉ hận không thể lập tức hóa ra một gian nhà gạch ngói, sau đó cho cháu ngoại ở riêng một phòng, không để ai quấy rầy.
“Ừm, tôi sẽ đi tìm thợ rồi đi xin phê đất, tranh thủ làm xong móng nhà trước khi vào đông.

À, còn cả ngói rồi gỗ làm xà nhà các thứ, đều phải chuẩn bị trước.”
“Nói chung là ông phải nhanh nhanh lên.”
“Ừm, tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh.

Bà đi tìm chăn cho Phản Phản trước đi.”
“Chuyện này đơn giản, nhà chúng ta đã có sẵn chăn rồi.


Chăn bông chuẩn bị cho cháu trai lớn kết hôn đều ở đây.

Hiện tại nó còn chưa kết hôn, chúng ta cho Phản Phản dùng trước.”

Hôm sau Lâm Phản thức dậy, thấy trên tay lại đầy chữ.

Lúc này cậu bé mới nhớ tới mình đã quên nói cho đối phương biết mình không nhận biết được nhiều chữ.
Giờ thì hay rồi, làm sao cậu bé biết đối phương đang viết gì đây?
Cậu bé khổ sở bó tay bó chân, khi mặc quần áo cũng sợ mình làm nhòe chữ.

Còn chưa xếp chăn màn, cậu bé đã chạy ra sân quay trái quay phải, cậu bé không biết nên nhờ ai đọc giúp mình.
Ông ngoại nhìn thấy cháu trai gấp gáp, lập tức nhớ tới hôm qua cháu trai có nói cháu trai đang làm việc cho thần tiên.

Mà giờ thằng bé hoang mang vậy là sao? Đã xảy ra chuyện gì ư?
“Phản Phản, qua đây.”
Ông kéo cháu ngoại vào phòng, sau đó quan tâm hỏi thăm: “Sao vậy? Cháu không làm xong chuyện khiến thần tiên tức giận ư?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận