Nhưng cô không nói không rằng, trực tiếp lấy một xấp 10 đồng ra đặt trước mặt ông bà.
“Đây… đây là bao nhiêu vậy? Ông trời của tôi ơi, cháu lấy được nó từ đâu vậy?”
“Tròn 400 đồng, cháu bán đồng hồ đeo tay kiếm được.”
Bà ngoại đi giày xuống giường, mở cửa ló đầu ra ngoài quan sát xung quanh, sau đó bà xoay người lại, khóa chặt cửa.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào, cháu nói rõ cho ông bà nghe.”
“Lúc cháu ngủ mơ, có người nhờ cháu giúp đỡ, sau đó tặng cháu cái hộp này coi như thù lao.
Cháu mở hộp ra, thấy bên trong có đồng hồ đeo tay.”
“Cháu nghĩ thấy cháu vốn không cần nó, cho nên bán đi đổi lấy tiền.
Ông ngoại, ông mau cất tiền đi, dùng nó để xây nhà cho cậu hai.
Tới lúc đó, chúng ta cũng không cần ở trong căn nhà bùn cỏ này nữa.”
Bà ngoại cầm tiền đếm một lượt, xác định ở đây có tới 40 tờ 10 đồng.
Cầm tiền trong tay, bà kích động tới mức cả người run lên.
“Người trong mộng của cháu là thần tiên đúng không? Thần tiên muốn cháu làm gì? Muốn lấy mạng cháu hay sao?”
“Phản Phản, chúng ta không cần số tiền này, cháu mau trả lại nó cho thần tiên đi.”
“Đúng, trả lại nó cho thần tiên đi, chúng ta không thể nhận nó được.”
Bà ngoại cả đời tin tưởng quỷ thần, vừa nghe thấy lời cháu trai nói, bà đã nghĩ ngay tới mấy câu chuyện ma quỷ bà từng được nghe, cũng sợ cháu trai sẽ gặp tai ương vì số tiền này.
Đồng Ngữ không ngờ tới thứ bà ngoại quan tâm đầu tiên là bản thân mình, trong lòng rất ấm áp, lại lần nữa đẩy tiền vào tay bà:
“Bà cứ yên tâm nhận lấy, đây là thù lao nàng tiên cho cháu sau khi cháu giúp đỡ nàng tiên, sau này nàng tiên còn sẽ tìm tới cháu nữa.”
“Giúp cái gì? Một đứa bé như cháu có thể giúp gì được?”
“Đúng thế, cháu chỉ là một đứa bé thôi, sao lại tìm tới cháu?”
Hai ông bà cả đời không ra khỏi cửa, lại có thể tin lý do Đồng Ngữ bịa đặt ra.
Thật ra Đồng Ngữ rất vui vẻ.
Nêu cô nói thật rằng cô xuyên qua thời gian và không gian để tới từ tương lai, đoán chừng hai ông bà này sẽ sợ tới mất mật.
“Không thể nói được.
Ông bà cứ tin cháu, đây là may mắn mà trăm triệu người mới có một người gặp được, tuyệt đối không phải chuyện xấu đâu.”
Được thần tiên chọn trúng để làm việc cho thần tiên, xong việc còn trả cho khoản thù lao quý giá như vậy, hai ông bà vừa nghĩ tới đây lại cảm thấy, đúng là phần mộ tổ tiên của bọn họ bốc khói xanh rồi.
“Ôi, bà không hỏi nữa, phải giữ bí mật.”
Hai ông bà tiếp nhận cách giải thích này.
Thấy ông bà tin, đồng nghĩa với nhà của cậu hai cũng sắp có rồi, Đồng Ngữ cười rất vui vẻ.
Bà ngoại rút ra một tờ 10 đồng đưa cho Đồng Ngữ:
“Cháu cầm lấy đi, có lẽ sẽ cần dùng tới.”
“Cho thằng bé thêm mấy tờ đi, nói không chừng khi thần tiên nhờ thằng bé làm việc sẽ cần dùng tới.”
“A, đúng, để bà lấy thêm vài tờ nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...