Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ


Doanh nghiệp viên cũng chính là người bán hàng, người của thời đại này hâm mộ những người có công ăn việc làm ổn định, cho nên người đàn ông nói ra câu đó chứng tỏ đối phương đang có ý khích lệ mình.
Đồng Ngữ cười trộm.
Quãng thời gian tiếp tới, trong nước sẽ phát triển rất nhanh, nhanh tới mức mọi người còn chưa kịp thích ứng đã bị loại bỏ.
Những người có tầm nhìn xa sẽ được phất lên, những người có ánh mắt thiển cận chỉ có thể giữ vững phần công việc ổn định của mình, dựa vào lương hưu để sống.
Không biết cậu bé Lâm Phản này sẽ thuộc nhóm người nào đây?
Thuận lợi giao dịch xong, Đồng Ngữ tiễn hai mẹ con kia ra khỏi nhà bí thư chi bộ.

Vợ bí thư chi bộ thấy mặt đứa bé tràn đầy ý cười, mở miệng nói ra quyết định của mình:
“Thím kéo khách hàng giúp cháu, nên cũng muốn kiếm được chút chênh lệch giá.

Khoản tiền này coi như tiền kiếm người mua giúp cháu thôi, thật ra cháu cũng không bị thiệt thòi gì.”
“Cháu biết.”

Đồng Ngữ cười cười, đưa 15 đồng cô đã để riêng ra từ trước cho thím ấy.
Người phụ nữ hưng phấn cầm tờ tiền vuốt qua vuốt về, có chút không dám tin mình có thể kiếm được tiền một cách dễ dàng như vậy.
“Thím, thím còn có thể tìm được người mua khác không?”
“Cháu còn có thể kiếm được hàng tốt?”
“Đúng thế.”
“Không thành vấn đề, đương nhiên thím có thể tìm được người mua cho cháu.

Hiện tại vẫn có rất nhiều người có tiền mà không mua được hàng.

Cháu còn có thể lấy được gì nữa? Vẫn là đồng hồ đeo tay ư?”
“Đồng hồ đeo tay với radio, trước mắt chỉ có hai thứ này thôi.” Xe đạp với máy may quá lớn, cô không thể mang tới được.
“Được, thím sẽ tìm người mua giúp cháu.”

Vợ bí thư chi bộ kích động tới mức chẳng màng tới việc thu hoạch vụ thu, một lòng đắm chìm trong lợi ích to lớn mà công việc này mang tới.
Đồng Ngữ cầm tiền về nhà, thực ra lúc này trái tim cô đang đập thình thịch thình thịch dữ dội.
Hơn 400 đồng, hiện tại có thể đi tìm nhà cho cậu hai được rồi.

Không đúng, nhà là chuyện lâu dài, việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết vấn đề chăn màn cho cô cái đã.
Nhưng cô phải đưa số tiền này cho ông bà ngoại kiểu gì đây? Đây đúng là khó khăn nhất của Đồng Ngữ lúc này.
Đồng Ngữ vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng khi về tới nhà, nhìn thấy gương mặt hiền hòa của bà ngoại, cô bỗng cảm thấy muốn liều một phen.
Sợ gì, chẳng lẽ cô lại sợ hai ông bà đi mật báo cho chính quyền để chính quyền tới bắt cô lại hay sao? Đương nhiên ông bà sẽ không làm như thế!
Hiện tại đã bắt đầu cải cách, tuy làn gió cải cách này mới xuất hiện ở Thâm Quyến, nhưng sẽ nhanh thôi, nó sẽ thổi quét khắp toàn quốc.
Sớm muộn gì việc bắt đầu cơ trục lợi cũng sẽ thành quá khứ, thời đại cổ vũ buôn bán nhỏ lẻ sắp quay về rồi.
Cô rửa chân sau đó cầm đồ tới phòng của hai ông bà.

Lúc đầu ông ngoại còn hỏi cô tới làm gì, có phải có ai bắt nạt cô không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận