Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ


Người phụ nữ nghe vậy cười ngượng ngùng, rụt bàn tay đang vuốt ve đồng hồ về:
“Một thân thích của thím cũng đang muốn mua đồng hồ đeo tay, nhưng trước kia không kiếm được phiếu.”
“Như vậy đi, nếu cháu đồng ý, thím sẽ mang đồng hồ tới cho bọn họ xem thử.

Người ta đã có ý định mua đồng hồ từ lâu rồi, hẳn cũng đã chuẩn bị đủ tiền.”
“Nếu bọn họ muốn mua thật thím cứ kêu bọn họ tới nhà thím, cháu sẽ giảm cho bọn họ 5 đồng.”
Xem ra cậu bé này không tin tưởng bọn họ.

Cũng đúng, thứ quý giá thế này, sao có thể dễ dàng để người khác lấy đi.
Hơn nữa, cậu bé trực tiếp giảm tới 5 đồng, con số này cũng không ít thật.

Người phụ nữ cũng không làm khó nữa, đưa hộp lại cho cậu bé, hẹn cậu bé đêm mai lại tới nhà mình.
“Bọn họ cũng sắp kết hôn ạ?”
“Đúng, cái cô con dâu nhà bọn họ sắp cưới về ngoại trừ muốn đồng hồ đôi còn muốn radio, cả phiếu nữa, nhưng mà cung tiêu xã vẫn luôn thiếu hàng, tới hiện tại còn chưa mua được.”
“Radio sao? Thứ này có khó gì đâu? Cháu cũng có.


Nếu bọn họ muốn, ngày mai cứ mang đủ tiền tới.

Cháu không cần phiếu radio, cháu cần phiếu lương thực.

Nếu có thể kiếm được phiếu lương thực là tốt nhất.”
“Thật ư? Cháu có radio thật?”
“Thật.”
“Cháu lấy từ đâu ra?”
Bà hỏi xong, thấy Đồng Ngữ im lặng không nói, bà vội vàng tự tát mình một cái:
“Coi cái miệng thím này, nó cứ tơm tớp tơm tớp.

Cháu yên tâm, thím hiểu quy củ, sau này tuyệt đối sẽ không hỏi nữa.”
Khá thật, thời đại này chợ đen xuất hiện ở khắp mọi nơi, người bán hàng là thượng đế, mà người mua hàng thì biến thành nô lệ.
Chỉ cần có được con đường tìm mua hàng tốt, người thức thời một chút đều sẽ không hỏi đó là con đường nào.
“Đêm mai vẫn hẹn ở nhà thím nha, thím nhớ đừng chạy tới nhà ông ngoại cháu làm gì.”

“Được, thím đã biết rồi.”
Hẹn địa điểm thời gian giao dịch xong, Đồng Ngữ lại giấu đồng hồ đeo tay vào trong vạt áo rồi vội vàng chạy về nhà.
Bà ngoại đang ở nhà chỉ hỏi cô vừa đi đâu về.
“Cháu ra ngoài chơi một lát.”
“Mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải xuống ruộng làm việc.”
“Vâng ạ.”
Trong phòng ngủ của bọn họ có ngăn tủ, cặp sách của Lâm Phản đặt ở ngay trên cùng.
Thiếu nữ cất cái hộp vào trong cặp sách, lại lục tìm bút máy rồi lấy nó ra, viết xuống mấy chữ trên tay mình --- Lâm Phản, cậu biết chữ không?

Chờ ngày hôm sau cậu bé thức giấc, vừa vươn tay dụi mắt đã thấy ngay mấy chữ này.

Hai chữ Lâm Phản cậu bé biết, nhưng mấy chữ phía sau cậu bé chỉ biết mỗi chữ cậu.
Phải làm sao bây giờ đây? Chắc chắn đối phương đang muốn giao lưu tin tức với cậu bé.

Nhưng cậu bé không biết chữ nhiều, phải làm sao bây giờ?
“Phản Phản, em còn lề mề cái gì nữa vậy?”
Nghe thấy chị họ gọi, Lâm Phản nhân cơ hội vươn tay cho chị họ xem: “Chị, chị xem chữ này có nghĩa gì?”
“Phản Phản, em biết chữ ư?” Chị họ đọc lướt qua rồi lại ngẩng đầu nhìn em trai đầy nghi ngờ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận