Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
“Cặp đồng hồ này bao nhiêu tiền?”
“380 đồng, cộng thêm phiếu lương thực 50 cân.”
Cậu hai cần phải xây nhà, lương thực cũng sẽ là một vấn đề lớn.
Thời này mọi người có thể giúp đỡ nhau nhiệt tình, nhưng mà lương thực của mỗi nhà đều có định lượng, có thể nói là hoàn toàn không có dư.
“Thật đắt, còn đắt hơn cả máy may.”
“Thứ này nhìn nhỏ nhưng nó còn tinh xảo hơn máy may nhiều đây, đương nhiên giá cả cũng không rẻ.”
“Loại đồng hồ đôi này là kiểu hoa mai mới ra, công nghệ cũng mới.
Thím không thấy dây đồng hồ sáng trưng thế này à? Mấy kiểu đồng hồ cũ không đẹp được tới vậy đâu.”
“Hơn nữa, trên đồng hồ còn có chức năng xem lịch, chỗ cái ô vuông nhỏ nhỏ kia là để xem ngày tháng đó.”
Đồng Ngữ nói lại những lời mà ông chủ tiệm đồng hồ đã nói cho cô nghe lúc cô tới mua, để bọn họ biết được thứ này tốt tới mức nào, tuyệt đối có giá trị hơn số tiền bọn họ đã bỏ ra.
“Mẹ, giá này không tính là đắt đâu.
Lúc trước chúng con lên cửa hàng bách hóa trên huyện xem đồng hồ rồi, chỗ nào cũng đòi 150 đồng, mà cái đồng hồ kia không cách nào sánh được với cái đồng hồ này.
Cái này tinh xảo đẹp mắt biết bao, đẹp hơn cái đó gấp trăm lần.”
“Sao? Con muốn mua ư?” Người phụ nữ thở dài:
“Đã mua máy may rồi, trong nhà chúng ta đâu mua nổi thứ đắt như vậy? 380 đồng cộng thêm phiếu lương thực 50 cân, con đừng mơ tưởng nữa.”
Muốn mua là một chuyện, nhưng có thể mua được hay không lại là một chuyện khác.
Đồng Ngữ nghe bọn họ nói vậy lại thấy hơi mất mát.
Xem ra cuộc mua bán này không xong rồi.
Muốn bán đồng hồ đeo tay đi thì cô phải nghĩ cách tới huyện thành mới được.
Nơi này thuộc vùng ngoại thành, cách huyện thành hơn 10 dặm.
Tính ra lộ trình cũng không xa, để cô tìm cơ hội thử xem sao.
“Bé con, cháu lấy cặp đồng hồ này từ đâu vậy?”
“Cha cháu để lại.”
Ngoại trừ tên khốn nạn Lâm Hạo Đông kia, hiện tại cô cũng không tìm được cách nào khác để giải thích nguồn gốc của cặp đồng hồ này.
Cô buộc lòng phải mượn danh nghĩa của tên khốn nạn kia tạm, ai kêu hắn ta là cha của Phản Phản đây.
“A, sao thím không gặp cha cháu? Cha cháu về từ bao giờ vậy?”
“Lúc trước có trở về lấy đồ ạ.”
Nếu cô đổ lên người Lâm Hạo Đông, hai mẹ con trước mắt sẽ không hỏi rõ nguồn gốc thêm nữa.
Hai mẹ con cầm đồng hồ đeo tay không nỡ đặt xuống, nhưng bọn họ lại không có tiền mua, xoắn xuýt tới mức nhíu chặt mày.
“Thím Lưu, thím có muốn mua không? Nếu thím không muốn mua thì cháu sẽ tìm người mua khác.”
Đồng Ngữ thấy hai mẹ con trước mắt cứ chần chừ, không nói mua cũng không nói không mua, không nhịn được mở miệng.
Nếu hai người không muốn mua thì trả đồng hồ lại cho tôi đi, nếu còn luyến tiếc nữa đồng hồ sẽ thành của người khác luôn.
Tôi dùng tích góp nhiều năm để mua cái đồ chơi này, chỉ chờ nó có thể đổi được tiền về cho tôi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...