Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cô quay đầu nhìn người vừa đụng mình, muốn hỏi xem mợ ấy làm vậy là có ý gì? Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đã cắn răng nghiến lợi nói nhỏ:
“Ăn không ngồi rồi húp bát cháo là được, còn cầm lương khô làm cái gì? Mày cái thằng nhóc này, mày có suy nghĩ không thế?”
Lúc mợ ba nói lời này tuy giọng không lớn nhưng bà ngoại vẫn có thể nghe được.
Bà lập tức đứng dậy lấy cho cháu mình một cái bánh ngô, mà cái bị rơi xuống bàn thì bà cầm lên định để bản thân ăn.
“Chúng tao còn sống đây, cha chồng mày cũng còn đi làm được đây.
Chúng tao không ăn không uống không của mày, không tới phiên mày nói lời này.”
Cô con dâu này của bà, bình thường rất khéo léo, sao mới vừa phân nhà nó đã thành thế này?
Con gái bà sống chung trong thôn với bà, Phản Phản cũng không phải chỉ ăn không ngồi rồi.
Mà rõ ràng trước đây nó cũng không tới mức như thế…
Mặc kệ, cho dù nó tức giận vì nguyên nhân gì, nói chung bà không thể để cháu ngoại bà chịu đói được.
Mọi người có cái gì nó cũng phải được cái đó.
Mấy ngày nữa không còn lương thực ăn, buổi tối mọi người chỉ có thể húp cháo loãng.
Mợ ba bị mẹ chồng chỉnh mới sực nhớ tới, mẹ chồng luôn ôn hòa khoan hậu với tiểu bối nhưng bà ấy cũng không phải người yếu đuối dễ bắt nạt.
Nghĩ đến ngày sau mình còn muốn nhờ mẹ chồng trông con giúp, mình không thể nhất thời tức giận mà chọc mẹ chồng nóng lên được.
“Mẹ, con không có ý đó.”
“Vậy mày có ý gì?”
Mợ cả ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.
Thực ra bản thân ả cũng có ý kiến vì cô em chồng bỏ con ở lại đây, vừa nãy ả cũng định nói, nhưng không ngờ tới cô em dâu ngày thường vốn ra vẻ hòa thuận hôm nay lại thành người mở miệng trước.
Xem ra, không chỉ có chị ta cảm thấy uất nghẹn vì không được phân tiền tiết kiệm.
“Con chỉ cảm thấy Phản Phản là người ngoài, ở nhà chúng ta, nó có thể húp cháo cũng được rồi.
Mùa thu hoạch mọi người đều mệt, lương thực chúng ta tích góp đã lâu cũng vì ngày này, không lý nào lại cho một người ngoài như nó ăn một phần.”
“Phản Phản có thể tính là con của bọn chị.” Mợ hai mở miệng tranh thủ quyền lợi cho cháu ngoại của mình.
Tối hôm qua chồng chị ấy đã nói rồi, sau này Phản Phản sẽ là con nuôi của bọn họ.
Nếu đã nhận thằng bé làm con thì phải cho vợ thằng ba biết, ở trong cái nhà này, thằng bé có quyền được ăn cơm.
“Chị dâu, em chưa từng thấy ai ngu như chị.
Nuôi con cho cô em chồng, thịt heo không dán được lên thân dê đâu, sớm muộn gì cũng công dã tràng thôi.”
Người ta thường nói, nuôi trẻ dưỡng già, tiết kiệm lương thực phòng lúc đói kém.
Cha mẹ chồng mày nuôi chồng mày khôn lớn, còn phải trông con cho chúng mày, kết quả hôm qua mới vừa nhắc tới việc dưỡng lão, chồng mày còn chẳng dám đồng ý việc để mỗi người chăm ông bà một tháng.
Tao nuôi cháu ngoại thì đã sao? Kiểu gì cũng tốt hơn là nuôi cái thứ vô ơn như chồng mày!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...