“Ông nội là chủ gia đình, nếu ông ấy không cho chị tới trường, chị muốn đi học tiểu học cũng khó nữa.”
“Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên mấy năm nay vợ bác cả mới luôn tính toán chuyện ở riêng.”
“Đúng thế, vợ bác cả thật biết tính toán.
Lấy danh nghĩa mấy con mà chiếm cả nhà chính của ông bà ngoại.”
“Đúng thế, còn biết tính kế nữa.”
“Cậu ba cũng thế, đã có ý chiếm căn nhà gạch ngói cho bản thân từ trước.”
“Đúng thế.
Năm đó cha mẹ chị nhường cho bọn họ, chị còn cảm thấy nhà mình quá thiệt.
Cũng may là ông bà nội công bằng, lần này chia nhà ông bà nội cho nhà chị hết tiền tiết kiệm.”
“Ừm, xây nhà thật to, cho bọn họ hâm mộ chết đi.”
“Ừm, em mau ngủ đi, ngày mai đại đội thu hoạch thóc, chúng ta phải đi nhặt cành bông.”
“Em biết rồi.”
…
Đồng Ngữ trở lại hiện đại rồi vẫn còn nhớ thương tình cảnh của cậu bé Lâm Phản.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng việc ăn ngủ thôi, cô quyết không thể để cậu bé với Ngô Quốc Binh ngủ chung một chiếc chăn mãi được.
Còn cả việc xây nhà nữa, nhà bùn cỏ sắp không trụ nổi nữa, nếu gặp phải mưa to hay gió tuyết rất có thể nhà sẽ sụp mất, phải giúp bọn họ nhanh chóng xây nhà lên.
Nghĩ tới chuyện kiếm tiền, lúc ngồi trên bàn ăn, cô hỏi cha mình: “Cầm thứ gì tới thời cuối thập niên 70 thì đáng giá nhất ạ?”
“Khoảng đầu những năm 80 đang lưu hành ba món đò, xe đạp, đồng hồ đeo tay, máy may, cả ba món đồ này đều hút hàng lại đáng giá.”
“Cứ lấy loại đồng hồ đeo tay bằng hợp kim bình thường nhất hiện tại để nói, đặt ở niên đại này, nó có giá gần 100 đồng, nhưng cầm tới năm 79, tối thiểu cũng phải có giá 1-200 đồng.”
Cha cô nói xong mẹ cô lại bổ sung thêm, dường như bà rất hứng thú với đề tài con gái vừa nhắc tới:
“Đây là 200 đồng của năm 79, bằng với nửa năm tiền lương của một công nhân bình thường, tương đương với hơn 10.000 đồng hiện tại.”
“Thật đáng giá.” Đồng Ngữ tán thưởng, còn làm bộ vô tình kết thúc đề tài này.
Trong lòng cô thầm hô một tiếng, lần này cô biết mình nên mang cái gì tới rồi.
Nói làm liền làm, hôm nay là thứ bảy, không cần tới trường, cô lấy tiền tiết kiệm trong con heo của mình ra, mang tiền đi thẳng tới trung tâm bán sỉ lớn nhất nơi này.
Cô chọn chiếc đồng hồ đeo tay bằng thép không gỉ trơn bóng như gương, mua 5 đôi, vẫn còn tiền, cô tiếp tục đi dạo quanh chợ bán sỉ, xem còn có thể mua được thứ gì không.
Vải vóc, quần áo, vớ giày, vật phẩm trang sức, còn cả đủ loại đồ điện gia dụng… Những thứ cần trong sinh hoạt nơi này đều có.
Cô nghĩ một hồi, quyết định mua mấy hộp chocolate lớn, còn cả mấy hộp kẹo.
Cô muốn mấy đứa nhỏ ở nơi đó được nếm thử mùi vị của kẹo.
Đồng Ngữ xách theo hai túi đồ lớn về nhà.
May mà cha mẹ cô đều đã ra ngoài, nếu không cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...