Thập Niên 70 Nuôi Dưỡng Nhãi Con Thủ Phủ
Cuối năm 79, lần đầu tiên Đồng Ngữ xuyên không.
Buổi tối sau khi thức dậy cô phát hiện tất cả xung quanh đều đã thay hình đổi dạng.
Căn phòng ngủ ấm áp của cô biến thành phòng nhỏ tối om, tường bốn phía đen sì sì, không biết là bị khói hun hay là vết tích gì khác.
Cô sợ hãi vô cùng, đứng dậy cố sức kéo tấm ván cửa còn có vài tia sáng kia ra.
Phía ngoài ván cửa có một sợi xích sắt nối liền với khung cửa, khiến cô chỉ có thể mở hờ cửa ra, lại không thể kéo đứt xích sắt.
Hoàng hôn, ánh mặt trời mờ nhạt tới mức sắp tan biến hoàn toàn.
Nương theo ánh sáng mờ tối, cuối cùng cô gái cũng phát hiện ra điểm không đúng.
Lúc phát hiện hoàn cảnh đã thay đổi, cô còn tưởng mình đã bị bắt cóc.
Tuy gia cảnh của cô rất bình thường, nhưng cô đã từng nhìn thấy tình huống này trong phim rồi.
Ngoại trừ khả năng này ra, cô không nghĩ được khả năng nào khác nữa.
Nhưng đôi tay nhỏ gầy trước mắt vốn không phải đôi tay trên thân thể đã được 14 tuổi của cô.
Cúi đầu nhìn lại, chân cũng ngắn, cũng nhỏ đi.
“A!” Cô mới vừa lên tiếng đã vội vàng che miệng lại.
Giọng nói này không phải của cô, hơn nữa cô đang bị bắt cóc, vốn không nên phát ra âm thanh khiến bọn bắt cóc chú ý.
Nếu chọc giận bọn chúng, sợ là cô sẽ không sống nổi mất.
“La cái gì mà la? Ranh con, mày còn dám la bà đây đánh chết mày.”
Bỗng bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt.
Đối phương vừa mở miệng đã mắng cô một tràng.
Đồng Ngữ sợ hãi vội vàng lùi về sau mấy bước, thân thể gầy yếu bị mặt đất không bằng phẳng làm vấp ngã, mông đập mạnh xuống đất.
Chờ khi người phụ nữ kia hùng hổ rời đi rồi, cô mới nương theo ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa để kiểm tra kỹ thân thể mình.
Chân này cỡ chừng chân em họ cô, trên đùi mặc một chiếc quần màu xanh đậm có mảnh vá, áo màu xám tro, trên vạt áo trước với chỗ khuỷu tay đều có mảnh vá.
Cô vươn tay sờ lên đầu, sờ trúng một mảng tóc ngắn ngủn.
Đồng Ngữ kinh hoảng đứng bật dậy, dưới tình huống thân thể đang buồn tiểu, cuối cùng cô cũng phát hiện ra điểm không đúng.
Cô vươn tay tụt quần xuống, thấy cái thứ xa lạ kia, cô không nén được mà bật khóc.
Cô khóc rất lớn, khóc một cách đáng thương vô cùng, khóc tới nước mắt giàn giụa.
Đang yên đang lành, sao thân thể thiếu nữ của cô lại biến thành thế này? Rốt cuộc tình huống này là sao đây? Chẳng lẽ cô đã xuyên qua giống như truyện 《 Xuyên qua thời không yêu say đắm 》 ư?
Nhưng rốt cuộc đây là thân thể của ai?
Vào lúc Đồng Ngữ không nén nổi nước mắt, người phụ nữ vừa mắng cô lúc nãy lại xuất hiện, trong tay bà ta còn cầm theo cây gậy gỗ.
Bà ta thò cây gậy gỗ qua khe cửa muốn đánh cô.
Đồng Ngữ sợ hãi, tủi thân bịt chặt miệng không dám phát ra một tiếng động nào nữa.
Người phụ nữ kia lắc lư loạng choạng, rõ ràng là đã uống say rồi, khi bà ta tới gần cô còn có thể ngửi được mùi rượu.
Đối với kẻ say, chẳng có đạo lý gì đáng nói, nếu chọc giận đối phương chẳng biết đối phương còn có thể làm ra chuyện gì nữa đây.
“Còn dám khóc tang, bà đây đánh chết mày.”
Người phụ nữ kia ném mạnh cây gậy xuống đất rồi rời đi, chỉ để lại cô ôm cái bụng đói sôi rột rột của mình ngồi sụp xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...