Thập Niên 70 Nữ Tướng Quân Thế Thân


Nhưng cho dù không phải mẹ động thủ, chuyện hương an thần, cũng tất nhiên là bà ta ngầm đồng ý.

Nếu không phải như thế, ai có thể ở hậu trạch phủ tướng quân chơi những đồ quỷ Vực này?
Sự thật là gì?
Ninh An Sở rất muốn trở về phủ tướng quân vặn đầu người dám can đảm hại cô xuống!
Ừm, nghĩ tới đây, Ninh An Sở dừng lại chút.

Dường như, hiện tại hiềm nghi lớn nhất, là mẹ ruột của cô.

Ninh An Sở nắm chặt nắm đấm, đầu của mẹ không thể vặn, nhưng nếu suy đoán của cô là thật, cô có thể vặn đầu sỏ gây nên, vặn đầu của anh trai cô xuống!
A, đồ trứng mềm lâm trận bỏ chạy!
Cái gì cũng không trả giá còn vọng tưởng hái đào!
Ninh An Sở tức giận đấm xuống giường, sau đó lại trút giận.

Chuyện cuyên qua thời không như vậy cần thiên thời địa lợi, thời gian ngắn, ừm, thậm chí là cả đời, cô khả năng đều không trở về được.

Như vậy, trước mắt quan trọng nhất, cũng không phải phí thời gian phí tâm suy nghĩ những thứ này, mà là! !

Ninh An Sở đưa tay khô nứt thô ráp, còn có không ít kén mỏng và vết thương nhỏ từ trong chăn lấy ra đánh giá thử.

Việc gấp!
Cô nhìn quanh chút hoàn cảnh đơn sơ xa lạ xung quanh.

Kiếp sống nhiều năm trên chiến trường nói cho cô biết, bất luận lúc nào nơi nào, sống sót mới là quan trọng nhất, những thứ khác, có thể chậm rãi trù tính.

Ký ức hỗn độn của An Sở nói cho cô biết, đó là một niên đại hòa bình, rồi lại không yên ổn như vậy.

Cô cũng không phải gì mà ma ma quản sự hoặc là ma ma vú nuôi, mà là mẹ cô bé vừa rồi kia!
Ninh An Sở che đầu, nhận thức này lại khiến cô tê cả đầu.

Cô làm sao biết được, có một ngày, mắt mình vừa nhắm vừa mở, ôi, đi tới niên đại xa lạ không nói, còn có thêm một đứa con gái!
Bảo cô cùng kẻ địch khiêu chiến ân cần thăm hỏi gia phả đối phương, cầm lấy đại đao trường thương, chém giết tướng địch, công thành đoạt đất cô thành thạo.

Nhưng! !
Ninh An Sở nhớ tới cô bé vừa rồi lúc nói chuyện kiều kiều mềm mại lại có hơi sợ hãi, có hơi hoài nghi mình có thể làm một người mẹ tốt hay không, cô có thể sẽ không cẩn thận sẽ làm bị thương cô bé hay không?

Cô sờ sờ mặt, nghĩ đến ánh mắt lưu luyến lo lắng vừa rồi của cô bé, cho dù như thế nào, cô đều phải nuôi lớn người ta.

Nhưng mà, Ninh An Sở thở dài, nuôi con gái thật khó, so với đánh trận khó hơn nhiều.

Mấu chốt, cô cũng không thể trực tiếp áp dụng phương thức giáo dưỡng tiểu thư Sở quốc để giáo dưỡng cô bé.

Những thứ này, hiện tại đều được gọi là, gì mà, a đúng, phong kiến hỏng bét.

Ninh An Sở một lần nữa nằm xuống, chậc, không nghĩ tới, hôm nay có thể cung cấp tham khảo cho cô nuôi cô bé, lại chỉ có những người đàn ông thô lỗ trong quân kia.

Ninh An Sở bắt đầu nhớ lại kinh nghiệm nuôi con gái của những người đàn ông thô lỗ kia.

Bỏ qua một bên tự thuật dài dòng, tổng kết lại chỉ có hai chữ - - nuôi giàu!
Nói tỉ mỉ chính là: cho ăn mặc tốt nhất, được giáo dục tốt nhất.

Hai mắt Ninh An Sở sáng ngời, nếu như vậy có thể làm được, vậy hình như, cũng không phải quá khó khăn, đúng không?
"Mợ, mẹ cháu thật sự rất không thoải mái, cháu không lừa mợ!"
"Cháu đang vội vã đi tìm bác sĩ Triệu đây!"
"Mợ đừng đi quấy rầy mẹ cháu!"
Thanh âm lo lắng của Chu Tây từ trong sân truyền đến.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận