Tần Vĩnh Phú trừng mắt nhìn Thường Thanh Thanh, cau mày đi sang một bên.
Tần Hồng Quân vẫy tay bảo mọi người im lặng, sau đó sắp xếp công việc cho từng đội nhỏ.
Bây giờ đang là mùa thu hoạch ngô, Tần Hồng Quân đến trước đội thanh niên trí thức phân công:
"Hôm nay mỗi người các cô các cậu phụ trách hai mẫu ruộng, bẻ ngô mang về, làm nhanh gọn cho tôi.
Mỗi mẫu ruộng sản xuất được bao nhiêu ngô đều có chỉ tiêu, ai dám trộm lương thực của công thì bắt được sẽ bị xử bắn! Mọi người phải giám sát lẫn nhau!"
Giang Nghênh Tuyết không có khái niệm gì về hai mẫu ruộng lớn đến mức nào.
Nhưng cô có thể nghe ra từ những lời phàn nàn thì thầm của những thanh niên trí thức khác rằng đây chắc chắn là một nhiệm vụ khó khăn.
Tần Hồng Quân nghe thấy những thanh niên trí thức này lẩm bẩm, lông mày lại dựng lên: "Ai không muốn làm thì ra ngoài, đi xúc phân!"
Tần Hồng Quân nói xong, mọi người đều im như thóc.
"Đi thôi.
"
Giang Nghênh Tuyết vừa đến nên Vu Quế Lan vỗ vai cô, dẫn cô đến ruộng ngô: "Cô cứ làm từ đây đến đây, từ chân cô đến đầu bờ ruộng, bẻ hết ngô trong phần đất này là được.
"
Giang Nghênh Tuyết theo những thanh niên trí thức đến ruộng ngô được phân cho, ngẩng đầu nhìn, căn bản không thấy được điểm cuối: "Ruộng này lớn quá.
"
Mạnh Hồng Mai bên cạnh nói: "Cô phải nhanh chóng quen thôi, còn nhiều việc mệt hơn thế này nữa.
"
Bây giờ đều nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, trong đội thanh niên trí thức, lao động của thanh niên nam nữ đều như nhau.
Giang Nghênh Tuyết liếm môi, thầm nghĩ hôm nay chắc cô sẽ làm đến chết, tuyệt đối không thể vừa đến thôn đã mất mặt, nếu không Tần Việt nghe được sẽ khinh thường cô mất.
"Được, tôi chắc chắn có thể thích nghi!"
Giang Nghênh Tuyết nói xong liền chui vào ruộng ngô.
Vu Quế Lan ở bên ngoài nhìn, nhỏ giọng bàn tán với Mạnh Hồng Mai: "Đồng chí Giang Nghênh Tuyết này có tư tưởng rất tích cực.
"
"Đúng vậy, cô ấy đẹp như vậy, tôi nhìn cô ấy còn thấy đỏ mặt.
Hơn nữa cô ấy nói chuyện lễ phép và dịu dàng, tôi còn không dám nói to với cô ấy.
"
Mạnh Hồng Mai thầm nghĩ hơi tiếc, Giang Nghênh Tuyết vừa đến đã được phân đi, nếu không thì sau này ở chung ký túc xá hẳn là có thể hòa hợp tốt.
Ít nhất cũng có thể hòa hợp hơn Thường Thanh Thanh.
Giang Nghênh Tuyết không biết mình đã để lại ấn tượng gì cho người khác, trong ruộng cô đang cố gắng bẻ bắp ngô.
Bẻ bắp ngô không hề đơn giản chút nào.
Bắp ngô mọc trên thân cây, muốn bẻ xuống phải tốn một chút sức, hơn nữa nếu dùng sai sức thì còn không bẻ được.
Thân cây ngô cao hơn hai mét, người chui vào ruộng là không nhìn thấy gì, khắp nơi đều là mạng nhện, không biết từ trong ruộng sẽ nhảy ra thứ gì đáng sợ.
Giang Nghênh Tuyết vừa sợ vừa ghét bỏ nhưng vẫn phải nhịn xuống, tay làm việc mà cả người nổi hết da gà.
Chỉ là Giang Nghênh Tuyết suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái mười ngón tay không dính nước, chỉ dựa vào việc tự động viên mình trong lòng là vô dụng, cô cắn răng làm cả buổi sáng, phần da ở lòng bàn tay bị cọ xát đến đỏ bừng, vừa đau vừa ngứa.
Vậy mà cô cũng không bẻ được một luống ngô, hai mẫu ruộng này cho cô mười ngày cũng không làm xong.
Mặt trời dần lên cao, đến giờ tan làm buổi trưa.
Giang Nghênh Tuyết mệt muốn chết, bước ra khỏi ruộng ngô, nhìn thấy Tần Việt đang đi về phía cô.
Tần Việt dáng người cao lớn, toàn thân đều là cơ bắp, vai rộng nhìn vào là biết rất khoẻ.
"Đồng chí Tần Việt!" Giang Nghênh Tuyết nhìn thấy Tần Việt, lập tức lấy lại tinh thần, vẫy tay với anh.
Thanh niên trí thức nhỏ bên ruộng ngô dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng sáng chói mắt, Tần Việt vô thức nheo mắt lại:
"Trưa nay cô chuyển nhà, tôi giúp cô mang đồ.
"
Làm việc cả buổi sáng, Giang Nghênh Tuyết cảm thấy mình mệt mỏi và luộm thuộm nhưng tinh thần của Tần Việt vẫn rất tốt, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...