Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diêm Nhuận Chi nghe động tĩnh chạy đến xem, thấy Khương Lâm cùng hai đứa trẻ liền rất kinh ngạc, nhưng lập tức dè dặt hỏi: "Mẹ Bảo nhi, không phải vào trong thành thăm người thân sao, sao nhanh như vậy đã trở lại?"
Khương Lâm thuận miệng cười nói: "Con nít không bán đi được nên trở về." Không bằng để cho Lưu Hồng Hoa nói những thứ linh tinh trong thôn rằng cô bán con, thì để cô tự nói một lời.
Trình Tiểu Bảo nhìn Diêm Nhuận Chi cười: "Ha ha, bà bà, con đắt quá, người ta mua không nổi, còn Đại Bảo thì quá hung dữ, người ta lại không muốn."
Diêm Nhuận Chi cùng với Trình Đại Bảo có chút kinh ngạc, không dám tin nhìn Khương Lâm.
Trình Đại Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, cũng không biết giận ai, kéo em trai chạy về nhà.
Diêm Nhuận Chi vội bình tĩnh lại, bà cũng coi lời Trình Tiểu Bảo không phải là thật, bà biết con dâu ghét hai đứa trẻ: “Bán hai đứa…bán đi", cũng chỉ là những câu cửa miệng.
Nhưng bà với Trình Đại Bảo lại có chút nhạy cảm, phát hiện Khương Lâm đã thay đổi: Khương Lâm, người không thích hai đứa trẻ, lại vì bảo vệ cho Đại Bảo lại cãi nhau, đánh nhau với Lưu Hồng Hoa một trận.
Lúc trước, Đại Bảo cùng với đứa trẻ khác đánh nhau, cô nhìn thấy cũng không để ý, hoặc là theo thói quen đi lên đá cậu một cái.
Hơn vậy nữa, trước kia cô vô cùng nóng nảy khi nói chuyện với mình, lúc nãy còn nói đùa? Diêm Nhuận Chi chắc chắn, vào lúc này, con dâu mà không trợn hai mắt nhìn bà, lúc nói chuyện bán con cười híp mắt thì theo bà là trò đùa!
Bà luôn cẩn thận trước mặt con dâu, nói nhỏ nhẹ, không làm gì quá đáng, mà Khương Lâm từ đầu đến chân cũng không coi trọng bà, cơ hồ nói chuyện cũng chưa bao giờ nghiêm túc, chứ đừng nói là nói đùa.
Chuyện này thật sự khác thường, Diêm Nhuận Chi chẳng những không ngạc nhiên mừng rõ, mà còn thấp thỏm bất an, lại càng cẩn thận.
Diêm Nhuận Chi trong lòng cân nhắc, Khương Lâm cũng quan sát Diêm Nhuận Chi.
Diêm Nhuận Chi là vợ kế của cha Trình Như Sơn, hai người kết hôn trong một nông trường lao động, sau khi tình hình dịu đi, bọn bọ có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ, Diêm Nhuận Chi dẫn bọn nhỏ trở về thôn lao động.
Cô dáng dấp rất đẹp, tính tình cũng dịu dàng, sống nhẫn nhịn lâu ngày cũng khiến cho bà có thói quen hạ mình xuống.
Nguyên chủ thấy mình là tầng lớp công nhân, nhưng lại bị hiện thực chèn ép không thể không gả cho con chó của địa chủ là thằng nhãi con Trình Như Sơn, cảm thấy rất bất công.
Cô không coi trọng bà, đối với Diêm Nhuận Chi cũng chưa bao giờ nhìn thẳng, nói chuyện cũng không nhìn chính diện, luôn luôn than trách, không thìcái giọng điệu kiểu như vậy.
Diêm Nhuận Chi cũng đã quen với ánh mắt lạnh lùng của con dâu, cũng không có gì khó chịu, thậm chí cảm thấy con trai cả năm không ở nhà, là một thành phần không tốt, có người chịu gả cho nó chính là nhờ ngày ngày thắp nhang.
Trình Như Hải tung tin nói con trai cũng sẽ không quay về nữa, Diêm Nhuận Chi càng thêm cảm kích con dâu sinh cho mình hai đứa cháu trai, cho nên là con dâu không coi trọng bà, bà cũng vẫn chăm sóc chu đáo.
"Mẹ Bảo Nhi, con khát nước rồi, trên bàn có nước lạnh, mẹ đi nấu cơm cho các con ăn." Diêm Nhuận Chi vừa nói liền đi làm việc.
Diêm Nhuận Chi cũng không có hỏi nhiều, Khương Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô quan sát một chút căn phòng trước mặt, càng xem càng giận.
Bọn họ bị Trình Như Hải đuổi ra khỏi nhà của Trình gia, sống trong một cái chòi bên cạnh bức tường của đại đội, nhà lá này vừa thấp lại còn chật hẹp, cô phải cúi đầu mới có thể đi vào.
Chòi làm bằng gỗ dựng lên cái khung, bên trên lấp bằng thân cây bắp, cỏ tranh, mưa gió lọt vào, mùa hè và mùa thu còn có thể chống đỡ được, còn đến mùa đông chẳng phải là chịu chết rét sao?
Trong chòi cũng không có giường, trong góc nhỏ, có một tấm gỗ nhỏ, chính là giường cho cô ngủ.
Những chỗ khác đều được trải đầy cỏ khô, Diêm Nhuận Chi cùng hai đứa trẻ ngủ ở trên.
Cái bàn gãy chân được đặt dưới một dưới một mái lá bằng rơm khác.
Không có căn bếp chính, chỉ có mấy hòn đá cùng với một hố bùn nhỏ, bên trên đặt một chiếc nồi sắt, bên cạnh là một vài chiếc bát và nồi canh, tất cả đều đã cũ nát.
Không tin được, hoàn cảnh tệ như vậy là cho người ở được sao?
Cô hít một hơi thật sâu, tức giận: "Phải lấy lại nhà!"
Diêm Thuận Chi thận trọng nói: "Mẹ Bảo nhi, không dễ dàng như vậy.
Bây giờ, nó cũng là đội trưởng đội sản xuất, thư ký của đại đội và Đại đội trưởng cũng phải cho nó chút mặt mũi."
Khương Lâm: "Không sợ, chúng ta còn có quan trên làm chỗ dựa, phải tin tưởng Đảng và Chính phủ, có vài người một thời rạng rỡ, nhưng cũng không thể một đời phách lối.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...