----Quản Vũ vốn thuận miệng gọi dậy, lúc này bị người ta rống lên, cô liền mất hứng:"Thuận miệng gọi em một câu, còn chuộc thù oán?Được rồi, sau này chị không gọi em nữa, tự mình dậy đi, tật xấu gì không biết.
”Quản Vũ nói xong liền ra cửa, mặc kệ Quản Anh.
Trong lòng cô nghĩ! Mau chóng kết hôn thôi.
Còn ở lại với Quản Anh, cô sợ mình sẽ ra tay mất!Khương Tố Lan cũng vừa mới dậy, đã lâu lắm rồi không dậy sớm, mọi người còn có chút không quen.
Sau khi đứng dậy liền nghe thấy hai chị em trong phòng đấu võ mồm, vừa nghe thì ra lại là Quản Anh đang gây chuyện, bà liền nhịn không được.
Quản Vũ đã đi ra ngoài thật xa rồi mà vẫn có thể nghe thấy Khương Tố Lan ở đó lải nhải.
Quản Anh không thích nghe, đã sớm chạy xa.
Vừa lúc đều ở trên đường đi làm, Khương Tố Lan trực tiếp đuổi theo.
Quản Đại Thắng nhíu mày cùng Quản Đông Phương đi ở phía sau.
Buổi chiều dỡ khoai tây, tất cả mọi người vung cuốc, vung xẻng lên để làm.
Nếu thật sự không có công cụ, còn có thể lấy cành cây cứng để đào.
Mấy ngày trước bọn họ vừa mới tưới nước, hiện giờ cầm gậy gộc đào cũng khá dễ dàng.
Hơn nữa, so với những công cụ như cuốc xẻng, mặc dù gậy gộc cần nhiều sức lực nhưng so ra thì thiệt hại cũng nhỏ.
Các đồng chí nữ hầu như không được chia dụng cụ, đều cầm gậy gộc ở đó đào.
Như vậy hiệu quả thấp, tiền công tương đối ít.
Thế nhưng, sức lực nam nữ khác nhau, đôi khi cũng không có cách nào tránh khỏi.
Cho nên lúc này phần lớn công cụ vẫn ở trong tay lực lượng lao động tráng kiện, bọn họ làm nhanh, cũng có thể làm nhiều.
Những người vào thành phố bán đậu que tạm thời còn chưa trở về, có lẽ vẫn chưa bán hết, còn cần chờ một chút.
Điều này là rất bình thường, dù sao thì cũng không chỉ có một mình thôn của bọn họ trồng đậu que, các loại rau xanh khác sau này cũng như vậy.
Nhiều người, trồng nhiều, trong thành phố tổng cộng có nhiều người như vậy mà.
Quản Vũ dậy sớm hái đậu que, lúc này lại tới dỡ khoai tây, nói thật, thể lực đã không còn nhiều lắm.
Cầm gậy mà đào, rất nhiều lúc đều làm cho có, kéo dài công việci.
Nhưng mà tất cả mọi người đều đang làm, cô cũng không tiện thể hiện quá rõ ràng.
Hơn nữa, một nửa trong số những người này đều đang làm cho có.
Vậy thì làm cùng nhau thôi.
Buổi chiều bọn họ đi làm muộn hơn một chút, hơn 2 giờ mới bắt đầu cho nên thời gian làm việc khẳng định cũng phải muộn hơn, đợi đến hơn 6 giờ, lúc này mới gõ la tan làm.
Sau khi trở về, Khương Tố Lan trực tiếp nấu cơm, Quản Anh bị lải nhải cả một ngày, rốt cục cũng ngoan ngoãn nhóm lửa.
Quản Vũ và Quản Đông Phương trực tiếp xách theo sọt, chạy đi cắt ít cỏ heo trước khi trời tối.
Ngày mai còn phải dậy sớm hái đậu que cho nên tối nay nhất định phải đi ngủ sớm.
Hai anh em hợp lực, tốc độ rất nhanh, không bao lâu một sọt cỏ heo đã đầy rồi.
Khi trở về thì vừa lúc ăn bữa tối.
Hai ngày nay khối lượng công việc rất lớn, Khương Tố Lan có không nỡ đến mấy đi chăng nữa cũng phải làm chút đồ dầu mỡ, bằng không căn bản không làm được.
Vì vậy, tối nay, bà xào trứng gà với cải thìa, không cho nhiều mỡ nhưng có trứng gà là đã tốt lắm rồi.
Lại dùng thịt muối nấu một nồi hầm hổ lốn, khoai tây bí ngô dưa chuột thứ gì cũng có.
Anh em Quản Đông Nam lên bàn liền trực tiếp hướng về phía thịt muối còn có trứng gà, kết quả đũa vừa mới duỗi qua đã bị Khương Tố Lan giơ tay đánh trở về:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...