Sau khi ăn xong sủi cảo với các mùi vị khác nhau, Tô Yên cầm đồ vật sau đó liền quay lại đội sản xuất, tâm trạng vui vẻ bỗng trở nên nặng nề, vốn dĩ còn tính toán đi chợ rau để xem, nhưng bây giờ lại không còn tâm trạng.
Trong lòng vô cùng hối hận hôm nay mua quá nhiều đồ vật, lần này cha Tô gửi thư trước nửa tháng, có lẽ vẫn chưa nhận được thư của cô liền đã gửi thư đến đây, chắc tình hình không có nghiêm trọng như cô tưởng, nhưng tuyệt đối cũng không phải đơn giản.
Lần này trong phong thư cũng có tiền, nhưng ít hơn một nửa so với trước kia.
Cô không thể nắm bắt rõ tình hình trong thành, điều duy nhất hiện tại cô có thể làm là không kéo chân cha mẹ Tô, sau này những món thịt và đồ ăn nhẹ đó, nên mua càng ít càng tốt, không thể quá nổi bật.
Tất nhiên, cũng không thể không mua, nếu không rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện.
Nếu như bị mọi người trong khu thanh niên trí thức biết cha mẹ cô đã xảy ra chuyện, Tô Yên cũng không dám bảo đảm sẽ xảy ra tình huống gì, có thể là bị châm chọc mỉa mai, hoặc có thể là sự thông cảm trợ giúp, vì vậy cô không dám đánh cược.
Cũng may mắn cô đã cùng Trần Hướng Đông nói về việc quay lại nhóm, Trần Hướng Đông cũng đồng ý, hiện tại đối với cô mà nói thì là chuyện tốt, chi phí tách ra sống một mình quá nhiều, vẫn là ở tập thể tốt hơnCòn lại chừng đó tiền, cô sẽ cố gắng tiết kiệm, dành dụm để sau này về thành, hoặc nếu cuộc sống của cha mẹ Tô trong thành khó khăn, thì cô có thể gửi tiền cho họ……Trong khi suy nghĩ một số chuyện lung tung như vậy, Tô Yên đã quay về nhà ở của thanh niên trí thức, cũng không biết có phải là do quá sốt ruột hay không, mà cô đi không ngừng nghỉ, cảm giác như cô đang cố để đi nhanh nhất có thể.
Tuy nhiên, cho dù trong lòng Tô Yên có lo lắng như thế nào, thì sau khi trở lại nhà ở của thanh niên trí thức, cô cũng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, khi tiến vào sân trên mặt còn cố ý mỉm cười.
Cô xách đồ trở về phòng, lúc này đã là giữa trưa, mọi người đang ăn cơm, nhìn thấy Tô Yên đi ngang qua với một đống đồ trên tay, đôi mắt đều nhìn thẳng, đặc biệt là Vương Học Nông, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào đống thịt trên tay Tô Yên.
Trong vô thức chảy nước miếng, chờ mong món thịt tối nay, Tô Yên là người hào phóng, tuy rằng trước đây ước định cô sẽ làm đồ ăn ngon cho hắn hai lần một tuần, nhưng mỗi lần có mòn gì ngon, thì vẫn sẽ chia cho hắn một ít, chỉ là đầu tuần, hắn được ăn qua rất nhiều món mà từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được ăn qua.
Tô Yên dĩ nhiên thấy được ánh mắt của Vương Học Nông, trong miệng bỗng nhiên có chút đắng, nhưng trên mặt lại làm bộ cái gì cũng không để ý, bình tĩnh xách đồ trở về phòng.
Sau khi Tô Yên rời đi, tuy rằng trên bàn Võ Kiến Quốc không thể kiên nhẫn được nhưng hắn cũng không hỏi trước mặt mọi người, mà đợi Trần Hướng Đông trở lại phòng bếp sau khi ăn xong, liền vội vàng đuổi theo, sau đó nửa đường kéo người sang một bên hỏi: “Đội trưởng, anh nói với Tô Yên lúc nào vậy? Chắc không phải là chiều nay chứ, anh cũng chưa nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Vương Học Nông như thế nào đâu, cũng thật thiếu đánh.
”? Cười đến như vậy vui vẻ, thật giống như những cái đó là hắn mua vậy.
Trần Hướng Đông gãi gãi đầu, gật đầu với vẻ mặt đầy bất lực.
Hắn còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào, liền có người so với hắn càng sốt ruột.
Trần Hướng Đông vốn định buổi chiều sau khi đi làm về sẽ nói chuyện với Tô Yên, giả bộ một chút cho những người khác xem, không nghĩ tới trước kia Tô Yên đột nhiên xin nghỉ một ngày, vậy mà buổi chiều lại cùng bọn họ bắt đầu làm việc.
Không chỉ Trần Hướng Đông ngạc nhiên, những người khác cũng nhịn không được mà nhìn Tô Yên nhiều hơn, Tô Yên vẻ mặt bình tĩnh, khi Chu Yến tò mò hỏi, cô cũng đưa ra một cái cớ vô cùng thuyết phục: “Mỗi khi xin nghỉ, vẻ mặt của đội trưởng Thái đều không tốt, tôi phải cho anh ấy chút mặt mũi chứ, để lần sau xin nghỉ sẽ dễ dàng hơn.
?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...