Tô Yên nói một đống thứ, càng nói càng mơ hồ, cuối cùng đám Trần Hướng Đông nghe không nổi nữa, trộm ở phía sau kéo kéo áo cô, muốn cô bớt nói lại.
Làm gì có ai lại tự thổi phồng như thế? Nghe kiểu gì cũng thấy không đáng tin.
Người Lưu gia người bị dọa cho chột dạ, cảm thấy cái cô thanh niên trí thức này đúng là mồm miệng lanh lẹ, nói đen thành trắng.
Em gái bọn họ bị lừa là chuyện rõ rành rành, thế mà từ miệng cô nói ra lại như thể bọn họ mới là người sai.
Nhưng bọn cũng đâu dám nói cái gì nữa, đội trưởng còn đứng ở đây này, hơn nữa trước khi tới đây đội trưởng đã cảnh cáo, nếu làm lớn chuyện lên thì ai cũng đừng hòng thoát.
Thật ra đội trưởng đứng ở đối diện nghe Tô Yên nói xong, lúc nhìn cô cũng coi trọng cô hơn.
Trong lòng hắn âm thầm cảm khái, chẳng trách cô nhóc này ngày thường lại lười biếng được, đầu óc đúng là nhanh nhẹn hơn người khác nhiều, nói một đống lời hay ý đẹp đã phủi sạch hết trách nhiệm, khiến bọn hắn có muốn cũng không bắt lỗi được.
Giờ hắn mà không tìm việc gì nhẹ nhàng giao cho bọn họ thì đến lúc chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì khó mà xử lí.
Đúng là tinh ranh như khỉ.
Đội trưởng trong lòng thì nghĩ như vậy, trên mặt còn phải tỏ ra khách khí, nói vài lời hay rồi đưa mấy người kia đi.
Tiễn bọn họ đi rồi, Vương Hồng Bân còn tưởng rằng Tô Yên tình cũ khó quên, vẻ mặt cảm động nhìn Tô Yên, “Yên Yên! ”Tô Yên lạnh nhạt nhìn hắn một cái, “Những lời vừa rồi cũng là nói cho anh nghe đó, con người tôi vốn nhiệt tình, trước kia có làm gì khiến đồng chí Vương hiểu lầm thì cũng đừng coi là thật, tôi chỉ xem anh là một người bạn, là hàng xóm mà thôi.
”“Còn nữa, hy vọng anh nhớ kĩ, thanh niên trí thức chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, tác phong của anh có vấn đề cũng đừng liên lụy chúng tôi, nếu lần sau còn xảy ra loại chuyện này, xin lỗi, đừng trách chúng tôi vô tình vô nghĩa, tôi sẽ trực tiếp phản ánh lên cấp trên.
”“Em*! Tô Yên, sao đột nhiên em lại trở nên lạnh lùng với anh* như vậy?”*Đoạn này Vương Hồng Bân đang lấy lòng Tô Yên nên mình để xưng hô này cho hợp lýVương Hồng Bân không giả vờ thâm tình được nữa, tức giận mắng to.
Tô Yên không thèm để ý hắn, biết loại người như hắn có nói cũng không lọt vào tai đâu, trực tiếp bỏ đi cho xong.
Lời này cô cũng không phải nói cho Vương Hồng Bân nghe, mà là nói cho những người khác nghe, coi như chính thức khép lại sự việc.
Tô Yên đi rồi, những người khác cũng lần lượt trở về phòng, không ai để ý đến Vương Hồng Bân.
Chu Yến đi cạnh Tô Yên, lo lắng nói: “Lúc nãy cô nói mấy lời đó, lỡ đội trưởng tưởng thật thì làm sao?”Đây cũng là lo lắng của những người khác, sợ mình làm không nổi mấy việc như viết lách, soạn giấy tờ.
Tô Yên cạn lời liếc Chu Yến một cái, “Cô nghĩ nhiều rồi, còn không biết đội trưởng có việc tốt như thế không mà giao cho chúng ta, nếu có thì đúng là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh*, khấn cũng phải khấn cả ngàn câu mới được như thế.
”*Theo quan niệm của người Trung Quốc thì nếu trên mộ của tổ tiên bốc khói xanh tức là tổ tiên hiển linh phù hộ cho con cháu được phú quý, sự nghiệp thăng tiến.
Nhưng câu này hay dùng với ý nghĩa châm biếm, ví dụ: khi một người không có tài nhưng được thăng chức thì hay bị nói là “nhờ phần mộ tổ tiên nhà nó bốc khói xanh mới được như vậy”.
Những người khác nghe thế liền bật cười, cảm thấy Tô Yên nói rất có lý, so với làm việc nhà nông thì viết giấy tờ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mọi người cùng trở về tiếp tục ăn cơm, Tô Yên ăn xong sớm nhất đi về phòng bếp thì thấy Lâu Tư Bạch đi theo sau lưng mình.
Cô cũng không nghĩ nhiều, ở riêng có chỗ không tốt là phải tự rửa bát, cô vừa cúi người đổ nước vào nồi để rửa thì có một bóng người đi đến bên cạnh mình.
Lâu Tư Bạch lấy hộp thuốc mỡ trong túi áo ra đưa cho cô.
Tô Yên nhìn đôi tay đột nhiên xuất hiện trước mắt, khớp xương rõ ràng, ngón tay từng đốt từng đốt thon dài như thân trúc, chỉ khác là tay hắn màu trắng, làn da trắng sứ như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu ở dưới da.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...