Thập Niên 70 Nữ Phụ Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Hằng Ngày


Lý Kiến Hồng nhìn cô tuy vẫn còn không vui nhưng đã thả lỏng hơn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vị đồng chí này cũng không có càn quấy như đồn đãi, có tức giận cũng là nhân chi thường tình.

Đầu năm nay mọi người đều không dễ dàng, đột nhiên phải nuôi ba đứa nhỏ, trong lòng không thể không có chút tính khí.

"Chúng tôi đều có thể hiểu được, chúng tôi đã tiến hành phê bình đồng chí Tiểu Hình rồi, làm việc tốt cũng phải chú ý phương thức.

Đều là người có gia đình, không thể muốn thế nào thì làm như thế."

Lý Kiến Hồng xem Thạch Lập Hạ thái độ hòa hoãn cũng không có tiếp tục ở lâu.

Trước khi rời đi còn trả lại cho Thạch Lập Hạ một cái tin tốt.

"Hai người hiện tại cần nuôi nấng nuôi nấng ba đứa nhỏ, cha ruột của chúng hi sinh vì quốc gia nên nhà máy chúng ta cũng có chút bày tỏ.

Nhà máy đã qua thương lượng quyết định một lần nữa phân cho hai người một gian phòng."


Vừa nghe đến phòng ở, Thạch Lập Hạ lập tức hứng thú, có chút chờ mong với sinh hoạt tương lai.

"Là phòng gì vậy?"

"Cô cũng biết hiện tại trong xưởng nhiều người, phòng ốc rất khan hiếm, nhiều công nhân hiện tại cũng không được sắp xếp cho nên chuyện này thật không dễ làm.

Nhưng mà nhà cô tình huống đặc thù, lãnh đạo xưởng chúng ta gạt bỏ hết mọi khó khăn, đã dùng hết khả năng tranh thủ được cho hai người."

Thạch Lập Hạ nghe lời này một cái liên tục khen lãnh đạo nhà máy, nhất là đặc biệt khen Lý Kiến Hồng giống như là do một tay Lý Kiến Hồng giúp đỡ tranh thủ vậy.

Lý Kiến Hồng đối với thái độ Thạch Lập Hạ phi thường hài lòng, đối với công việc của hôm nay của mình rất có cảm giác thành công.

"Phòng mới vốn dĩ là phân cho một kỹ thuật viên lâu năm, ông ấy không phải người địa phương chúng ta, nay về hưu muốn về quê nên phòng này cũng để trống.

Tuy nói đây là nhà trệt nhưng phòng rất rộng rãi, phía trước là phòng bếp, giữa là khoảng sân, phía sau là hai phòng ngủ một phòng khách.

Phòng khách rất rộng rãi, hoàn toàn có thể tách ra một phòng nữa."

Trong lòng Lý Kiến Hồng có một chút lo lắng, bây giờ người người đều thích ở nhà lầu, cảm thấy phong cách tây.


Hiện tại tuy là phân được căn hộ 2 phòng ngủ rồi nhưng phải dời từ nhà lầu xuống nhà trệt, khó tránh khỏi sẽ không vui.

Nhưng căn nhà hai phòng ngủ quả thực không còn chỗ trống, ngay cả căn nhà này cũng khó khăn lắm mới đào ra được, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm kia.

Không nghĩ tới bánh rớt vào đầu mình, Thạch Lập Hạ mắt sáng lên nói: "Thực sự là rất cảm tạ nhà máy, đây đúng là giải quyết nhu cầu cấp thiết của nhà chúng tôi.

Nhà trệt tốt, tôi thích nhà trệt."

Căn hộ hai phòng ngủ giống căn nhà cô đang ở hiện tại, không có phòng bếp và phòng vệ sinh độc lập mà thay vào đó là phòng nước chung ở góc mỗi tầng, việc nấu nướng là đặt bếp lò ở hành lang trước cửa, không khác biệt lắm với căn nhà hiện tại.

Nhà lầu cách âm không tốt, dân cư đông đúc, Thạch Lập Hạ hiện tại cũng có thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài.

Ngôi nhà gỗ thì khác, độc lập hơn.

Nếu sân đủ rộng, có thể tự dựng phòng tắm riêng, đi nhà cầu cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Ngoài sân cô còn có thể trồng một số loại rau, hoa.

Căn phòng cũ cô mua ở trên tầng cao nhất có sân thượng nhỏ, cô liền thiết kế một nơi trồng hoa.

Nơi này phía Bắc, ở lầu một cũng không sợ ẩm ướt.

Lý Kiến Hồng thấy Thạch Lập Hạ dễ nói chuyện như vậy, trong lòng càng thêm thoả mãn, lúc rời đi mặt mày đều rạng rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận