Thập Niên 70 Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ H


Hôm nay xong việc thì Diêu Doanh Doanh tự về nhà, vì Tống Thu Hoài phải ở lại sửa máy kéo, anh ngồi xổm ở chỗ kia tháo tháo lắp lắp, sau đó lại dùng búa đóng đóng vào, một trận khói dày đặc phun ra, ơ kìa, vẫn không ổn, thế nên thanh niên Tống vẫn phải tiếp tục sửa.

Nhưng Diêu Doanh Doanh là bị đuổi về, bởi vì Tống Thu Hoài chê cô phiền, cô hỏi quá nhiều, một lát thì cái này là cái gì, lát sau thì cái kia là gì vậy, còn phải cầm lên tay phá phách, khi không có cô thì anh sửa rất nhanh, có cô ở đó đoán chừng đến tối muộn cũng chưa giải quyết xong.

Thế nên Diêu Doanh Doanh đã tự mình vác cuốc đi về, ráng chiều đỏ ở hướng tây càng ngày càng dày đặc, gần như từ hướng tây thiêu đốt hết cả bầu trời, ánh chiều tà chiếu rọi lên người Diêu Doanh Doanh, làm người cô như được phủ một lớp phấn vàng, gió đêm thổi nhẹ qua, cỏ dưới chân nối thành một mảng, giống như những vì sao, Diêu Doanh Doanh cảm thấy lòng mình vô cùng thoải mái, suýt nữa sắp bay theo cơn gió này.

Diêu Doanh Doanh vừa muốn nằm lên thảm cỏ một lát, thì trước mặt có một người đi tới, tuy rằng còn chưa nhìn rõ được mặt mũi, nhưng với dáng người mặc váy lam trắng kia, vừa nhìn đã biết là Tần Miểu Miểu, cô ta là người thích cười nhạo mình nhất, nhưng mà thật hiếm có, hôm nay thế mà cô ta chỉ đi một mình, còn bước đi rất nhanh.

Không muốn ở trước mặt người mình ghét làm ra hành động kỳ lạ, Diêu Doanh Doanh vác cuốc hừ một tiếng, thẳng người đi về phía trước, nhưng đột nhiên Tần Miểu Miểu kêu Diêu Doanh Doanh lại.

“Cô không cảm thấy cuộc hôn nhân của cô và… đồng chí Tống rất hoang đường sao, thế giới quan của hai người chẳng hề giống nhau, cô không hiểu sách mà anh ấy đọc mỗi ngày là sách gì, thậm chí cô còn không biết Tostoy*…”

(*) Bá tước Lev Nikolayevich Tostoy (1828-1910), tiểu thuyết gia vĩ đại người Nga, tác giả của tác phẩm Chiến tranh và Hòa bình.

Bỗng nhiên Tần Miểu Miểu rất đáng sợ, vành mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Diêu Doanh Doanh trong sự oán hận, nói tới lời cuối cùng mà giống như gào thét.

“Cô cô cô đừng tới đây!” Diêu Doanh Doanh không sợ người ngang ngược, nhưng lại sợ người liều mạng, vừa dùng cuốc chỉ về phía Tần Miểu Miểu, vừa quay đầu chạy như bay, đáng sợ quá! Tần Miểu Miểu điên rồi!
Chờ đến khi bóng lưng của Diêu Doanh Doanh gần như biến mất, thì Tần Miểu Miểu giống như người mất hết sức lực mà quỳ trên thảm cỏ, hai tay đập như điên loạn xuống thảm cỏ, những giọt nước mắt to nặng lăn xuống, hình dáng của mặt trời trong mắt cô ta đã mơ hồ.

Cô ta rất hận, hận cái thời đại này dù nỗ lực cũng không thay đổi được vận mệnh, hận cha mẹ đã ép mình thay anh trai về quê, hận Trần Thục Dao không thể ra tay trợ giúp, hận cả Diêu Doanh Doanh thô lỗ ngu dốt, hận việc đồng án làm mãi không xong…

“Có phải cô ta điên rồi không, không biết bị làm sao!”
Diêu Doanh Doanh có hơi tức giận với phản ứng vừa rồi của mình, quá lúng túng, nhưng mà thật sự dọa người, cô đã đi vào trong sân nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.


Vừa về đến nhà cô đã nhào vào lòng của mẹ Diêu để tố cáo, cắn nhẹ vào vành tai, “Mẹ, mẹ nói xem có phải cô ta điên rồi không.

” Mẹ Diêu trái lại có hơi lo lắng mà xoa xoa đầu Diêu Doanh Doanh, nói: “Có thể gặp phải chuyện kích động nào đó, nhưng con phải cách xa cô ta một chút, sau này cho dù có đi đâu cũng phải có người đi cùng con, người làm hại người khác bừa bãi có thể coi là cặn bã rồi, ngày mai phải báo cáo với đại đội.


Thình lình nghĩ tới chuyện gì đó, mẹ Diêu kéo Diêu Doanh Doanh trong lòng mình ra, “Nói với con một chuyện nghiêm túc.


“Sao vậy ạ.

” Diêu Doanh Doanh tò mò nhìn mẹ mình, bà ấy rất ít khi nghiêm túc như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui