Cô vừa nói chuyện, vừa đưa Lý Hướng Đông đi vào trong.
Thật ra kết cấu rất đơn giản, tổng cộng có ba gian phòng, bên phải cùng là thư phòng, nhưng bởi vì trong phòng ngủ kia có bàn đọc sách, nên Tống Thu Hoài rất ít khi đến căn phòng này, ngoại trừ có vài quyển sách ra, thì còn lại đều để đồ đạc của Diêu Doanh Doanh, máy may, các loại vải vụn trông có vẻ chưa dùng tới, hộp kim chỉ, vài chậu hoa hồng, những món đồ chơi nhỏ linh tinh, còn có đủ loại thực vật có cả rễ và thân, Diêu Doanh Doanh sẽ phơi khô những bông hoa nhỏ và lá cây, rồi xâu lại treo lên tường, cô thích những thứ này nhất.
Gian giữa vốn nên là phòng bếp, nhưng vì vẫn luôn ăn cùng cha mẹ, thế nên gần như chưa từng có khói bếp.
Để chậu rửa mặt gì đó.
Gian phòng bên trái kia vừa nhìn thì đã biết được trang trí bằng cả trái tim.
Lý Hướng Đông vén tấm rèm có thêu một con mèo trắng sống động như thật ra, mùi thơm của người con gái như phả vào mặt, trên chiếc giường lớn được trải tấm ga giường màu tím, chăn nệm được xếp ngay ngắn ở đầu giường, lại được khăn trải giường màu xanh nhạt phủ lên, những đường viền hoa đầy màu sắc được vẽ cẩn thận tỉ mỉ trên tấm khăn trải giường đó, có thể nhìn ra nó cùng kiểu với rèm cửa, nhưng trên rèm cửa lại thêu hoa văn tre trúc màu xanh non, đường viền bên dưới được điểm xuyến bằng một mảnh ren trắng nhỏ.
Bên dưới cửa sổ phía bên trái là một cái bàn làm việc bằng gỗ lim đơn giản, trên bàn còn để một lọ hoa đào, hoa đã nở chút ít, theo làn gió nhẹ khẽ bay đến tấm rèm.
Đầu còn lại là một cái bàn trang điểm kiểu đơn giản có kèm theo gương, những chai chai lọ lọ mỹ phẩm và dây buộc tóc xanh xanh đỏ đỏ được sắp ngay ngắn trên đó, hai tủ quần áo to dựng đứng, một cánh cửa tủ trong số đó đang mở ra, hai phần ba số đồ treo bên trong là quần áo váy vóc đủ màu sắc, còn lại là một số kiểu áo sơ mi nam đơn giản và quần đen, lần lượt để chung với nhau.
Diêu Doanh Doanh có hơi ngại ngùng nhanh chóng đi tới khép cửa tủ quần áo lại, bình thường cũng chẳng có ai đến chỗ này của cô, nên cũng không quá để ý.
“Thế nào! Không tệ chứ, đều là em trang trí!”
Thật ra cô có một chút chột dạ, khi đó cô nhất quyết đòi lấy tấm ga trải giường , rèm cửa có thêu những bông hoa lớn màu đỏ, nhưng thanh niên Tống nói nhìn nhiều sẽ rất nhứt đầu, không đồng ý, sau cùng không nhớ đã dùng mấy màu sắc này, kết quả mọi người đều khen có phong cách, dần dần cô cũng tự động lãng quên chuyện cãi nhau với Tống Thu Hoài về màu sắc của ga trải giường.
Lý Hướng Đông đáp lại, đi mấy bước tới trước bàn đọc sách, những thứ như sách, bút, thư tín, dụng cụ vẽ tranh gì đó được để rất ngay ngắn, ở góc bàn kia còn có một con chó nhỏ bằng vải để lau mực.
Suy nghĩ, nếu như là anh ấy, sẽ để một hàng huy chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...