Đang ăn cơm dở, trưởng thôn đột nhiên nhớ tới chuyện đào đê, bèn nhắc luôn trên bàn cơm, hỏi Giang Kiến Văn có muốn đăng ký hay không.
Nghe thấy ba chữ "đào đê đập", tim Giang Sơ Nguyệt như bị treo lên, cô lập tức căng thẳng nhìn về phía Giang Kiến Văn.
Nhưng Giang Kiến Văn lại không hề nhận thấy điều đó, ông mở miệng đồng ý.
"Vậy được, những người nên đăng ký đều đã đăng ký, hai hôm nay cậu mới tách nhà nên tôi không nói với cậu. Nếu bây giờ cậu đã quyết định thì sáng mai cậu và Tuyết Phân nhớ đến cổng thôn, mọi người cùng nhau đi."
"Ba......"
Giang Sơ Nguyệt theo bản năng kêu lên, muốn nói hai người không đi được không? Hoặc là đi trễ hai ngày cũng được?
Nhưng khi đối mặt với những ánh mắt trên bàn cơm, lời đến bên miệng lại không thể nói ra. Bởi vì, cô không có lý do nào để ngăn cản mọi người xuất phát ngày mai, không thuyết phục được bất kỳ người nào.
Thẩm Như Quy nuốt cơm trong miệng xuống, chậm rãi mở miệng: "Chú, ngày kia rồi xuất phát qua đó."
"Hả? Không phải hằng năm đều đi vào khoảng thời gian này sao?" Trưởng thôn nói.
Thẩm Như Quy nhẹ nhàng nói: "Hằng năm đều là thôn chúng ta qua sớm hai ngày, công điểm cũng tính nhiều hơn hai ngày, những thôn khác đều bàn tán sau lưng đó ạ."
Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, "Thôn chúng ta làm nhiều hai ngày thì lấy thêm công điểm hai ngày, như thế thì sao? Sai rồi à? Lại không phải chúng ta chỉ lấy công điểm mà không làm?"
Thẩm Như Quy khẽ cười: "Chú, còn không phải là do lý lẽ này của chú nên mọi người mới chỉ dám bàn tán sau lưng sao? Nhưng mà, đầu năm nay không phải xả nước à, Trần mặt rỗ kia của thôn mình không phải cứ một chốc lại đi đánh một trận với tên bệnh chốc đầu thôn bên đó sao? Chính là do chuyện đào đê đập này đó."
"Hả? Không phải là do cướp nước sao?"
"Nói là cướp nước, nhưng mấy năm nay đào đê đều là thôn chúng ta đi sớm hai ngày, vì công điểm của hai ngày đó, trong lòng bọn họ đã nhẫn nhịn rất lâu, cho nên bây giờ mới nói mấy câu đã đánh nhau rồi."
"Cho nên, chú, cháu nghĩ năm nay chúng ta cũng đi cùng ngày với bọn họ đi, đỡ gây thêm chuyện."
Nói xong, Thẩm Như Quy thêm một liều thuốc nặng, "Chú, cuối năm, trên trấn bắt đầu bình xét, không chừng sẽ có những tên bỉ ổi vì việc tư mà đi nói lung tung, như vậy thì không có lợi."
Trình độ văn hóa của trưởng thôn không cao, lại một lòng muốn đến trên trấn, tốt nhất có thể có được một cái bàn làm việc cho riêng mình.
May mà, lúc này là thời kỳ loạn nhất, bởi vì nó không quan tâm trình độ văn hóa của bạn cao bao nhiêu, ngược lại càng không có văn hóa thì càng nghèo, chỉ cần nghe lời là có thể thăng lên.
Nhiều năm như vậy, ở thôn Tam Kiều, tuy rằng không nói ông ấy dốc hết sức lực, nhưng cũng là thật sự một lòng muốn cư dân trong thôn tốt lên, hy vọng cuộc sống của mọi người đều yên ổn, không giống những thôn cho đến bây vẫn còn có gia đình đang trong thời kỳ giáp hạt (*).
(*)Thời kỳ giáp hạt: thời kỳ trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém
Ông ấy không dám nói công việc của mình là tốt nhất trấn Kha Kiều, nhưng cũng có thể coi nhưng một trong số đó. Năm trước trưởng trấn còn nói coi trọng ông ấy, chỉ cần ông ấy làm việc chăm chỉ, năm nay sẽ có một vị trí làm việc trống.
Nghĩ đến đây, trưởng thôn quyết đoán nói: "Như Quy, nghe theo lời cháu, sáng hôm kia tập hợp trước cửa thôn, đi đào đê."
Sắc mặt Thẩm Như Quy thong dong, "Vâng, lát nữa buổi chiều cháu sẽ đến từng nhà thông báo."
Viên đá trong lòng Giang Sơ Nguyệt tức khắc rơi xuống đất, cô chậm rãi thở hắt ra, nở một nụ cười nhạt với Thẩm Như Quy.
Đôi mắt Thẩm Như Quy cong cong, anh không nói gì.
Anh đương nhiên biết rõ một tiếng hô kinh ngạc vừa rồi của Giang Sơ Nguyệt là chuyện gì.
Có thể nói nguyên nhân Giang Sơ Nguyệt rời khỏi thôn Tam Kiều là vì một trận mưa to.
Đất đá rơi xuống, Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân bị vùi lấp, Chó Con rơi xuống nước chết đuối, Giang Tiểu Hoa 15 tuổi sắp bị bà nội ruột gả cho ông già độc thân 30 tuổi thôn bên cạnh.
Nghe nói ông già đó đã đánh chết hai người vợ rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Như Quy ngước mắt lên nhìn cô bé đang há cái miệng nhỏ ăn cơm bên cạnh, thỉnh thoảng cô lại mỉm cười nói chuyện với Trần Phương Phương......
Có lẽ đây là duyên phận.
Thời điểm này lúc trước, anh cũng đang tuyệt vọng vì sinh ly tử biệt. Khi anh nhìn thấy Giang Tiểu Hoa ngồi bên bờ ruộng mà Chó Con chết đuối, cả người cô tỏa ra một mảnh tử khí, đôi mắt dại ra, động tác chậm chạp. Một kẻ không có nhiều sự đồng tình như anh, lại ở một khắc đó, đột nhiên cảm giác muốn giúp cô bé giống đóa hoa này thoát khỏi vũng bùn trước mắt.
Anh lúc đó, thật ra cũng không thể nói rõ là tâm trạng như thế nào, có lẽ là để tình cảm thay đổi, cảm thấy nếu như mình cứu được cuộc đời cô gái này, thì những điều tuyệt vọng đã xảy ra đó có thể quay về trước đó???
Thẩm Như Quy rũ mắt, đáy mắt tràn đầy sự dịu dàng. Anh nghĩ đến quỹ đạo cuộc sống hiện tại đã được thay đổi, anh có thể trở về lần nữa, trở lại một khắc trước khi mọi chuyện diễn ra, liệu có phải nhờ vào lúc trước nhất thời hứng khởi nên làm ông trời cảm động không???
Cô bé, em chính là một phần vạn may mắn ngoài ý muốn trong đời anh.
Cho nên, cô bé, cả đời này, anh chắc chắn sẽ dùng hết sức lực của mình, chỉ để đổi lấy nụ cười trên môi em.
Mong đôi mắt em vĩnh viễn có ánh sao, mong khóe miệng lúm đồng tiền của em vĩnh viễn ngọt ngào như ẩn giấu đường mật......
-
Khi Trương Tuyết Phân trở về, Giang Sơ Nguyệt vừa mới dọn dẹp nhà bếp xong, Giang Kiến Văn ở trong phòng ngủ trưa, buổi trưa ông uống với trưởng thôn một chút, hai người đều hơi say.
Chó Con vẫn trầm mặc từ đầu đến cuối.
Không biết liệu có phải do hai ngày này tách nhà dẫn đến thay đổi hay không, nó đặc biệt thích bám theo Giang Sơ Nguyệt, đầu óc dường như cũng tỉnh táo lên một ít.
Có đôi khi Giang Sơ Nguyệt làm việc, nó vậy mà cũng biết chủ động đưa đồ qua, hoặc là hỗ trợ cầm đồ.
"Mẹ, lát nữa mẹ ăn cơm xong thì ngủ một lát, đợi mẹ dậy rồi chúng ta bắt đầu ướp thịt." Giang Sơ Nguyệt nói.
Ban đầu Trương Tuyết Phân định nói, "Không cần đâu, đợi mẹ cơm nước xong ướp luôn", nhưng sự tê dại mệt mỏi không ngừng truyền đến đôi chân cuối cùng cũng làm bà đồng ý đề nghị của Giang Sơ Nguyệt.
Trương Tuyết Phân cơm nước xong, Giang Sơ Nguyệt cũng không để bà dọn dẹp, bèn vội vội vàng vàng về phòng ngủ trưa.
Ngay sau đó, Giang Sơ Nguyệt dọn dẹp sạch sẽ cả trong ngoài và phòng, suy tư một lát, lại xoay người đi tìm Thẩm Như Quy.
Vốn dĩ cô định ăn cơm trưa xong nhân cơ hội tìm Thẩm Như Quy nói chuyện, nhưng hình như trưởng thôn đã có chút say, Trần Nương Nương và Trần Phương Phương đỡ ông ấy không nổi, Thẩm Như Quy bèn hỗ trợ Trần Nương Nương cùng nhau đưa trưởng thôn trở về.
Đóng cửa lại, Giang Sơ Nguyệt nắm tay Chó Con đi sang nhà bên cạnh. Kết quả, mới vừa đến cửa đã thấy Lý Vĩ Minh đang phơi nắng.
Đây đúng là "duyên phận" đáng chết mà!
"Í? Giang Tiểu Hoa? Em lại mang đồ ăn đến à?" Lý Vĩ Minh híp mắt nhìn một lát, "Sao lại đến tay không?"
Giang Sơ Nguyệt thiếu chút nữa hít thở không thông. Làm sao vậy? Anh là thần gác cổng của trại thanh niên trí thức à? Đến tìm người cũng phải đưa một ít cống phẩm đến cho anh đúng không?
"Sơ Nguyệt?" Giọng nói của Thẩm Như Quy truyền ra từ trong sân, sau đó anh đi đến trước mặt cô, "Em đến tìm anh à?"
"Sơ Nguyệt?" Lý Vĩ Minh hô lên, nhìn sang Thẩm Như Quy, lại nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt, "Không phải em tên là Giang Tiểu Hoa à? Sao lại gọi là Sơ Nguyệt?"
Giang Sơ Nguyệt cắn chặt răng mình, cô cảm giác mình sắp không khống chế nổi lực Hồng Hoang(*) trong cơ thể nữa.
(*)洪荒之力 - lực Hồng Hoang: sức mạnh có từ thuở sơ khai đủ để hủy diệt thế giới.
"Em tên Sơ Nguyệt? Vậy Chó Con tên gì?" Lý Vĩ Minh lại chỉ vào Chó Con, "Sơ Nhật?"
Giang Sơ Nguyệt cắn răng, nhỏ giọng hỏi: "Anh gọi là Lý Vĩ Minh gì đó đúng không? Sửa tên thành Lý Vĩ Ca(*) thì hay nhiều, không chỉ giữ được lâu, mà sức bền cũng dài.
(*)伟哥 - Vĩ Ca: tên tiếng trung của thuốc Viarga dùng để điều trị chứng rối loạn cương dương ở nam giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...