"Chú có đáng tin không? Người lớn hay giả vờ, cũng không bao giờ nghe lời trẻ con.
Nếu không phải lần này em út ốm nặng suýt chết thì chú vẫn không biết chuyện.
Mà cho dù chú có biết, cũng không thể đuổi cô ấy ra khỏi nhà được.
Lúc chú không ở nhà, cô ấy còn đối xử tệ bạc với chúng ta hơn.
Mà Tiểu Đậu Bao không thể bị hành hạ thêm nữa."
Trước đó Tiểu Đậu Bao bệnh sắp chết đã khiến hai anh em vô cùng sợ hãi.
Hổ Tử mím môi, im lặng hồi lâu.
Tùng Tử cũng cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Tiểu Đậu Bao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị cảm xúc của anh trai lây nhiễm, rụt cổ lại không nói gì.
Hổ Tử dang rộng vòng tay ôm lấy hai em, nhìn ra xa:
"Chưa đến mức đó đâu, hiện tại nhìn chung cô ấy vẫn rất tốt.
Chúng ta cứ hòa thuận, siêng năng làm việc là được.
Nếu sau này cô ấy đối xử tệ bạc với chúng ta, anh cũng không đứng yên chịu đòn, mà sẽ liều mạng bảo vệ các em."
Thạch Lập Hạ ăn sáng xong, chuẩn bị ra ngoài đến bệnh viện một chuyến.
Trên đường, cô gặp Vương Hồng Hoa.
Vương Hồng Hoa nhìn thấy cô, mặt đằng đằng sát khí.
"Tiểu Hạ, cô làm gì vậy, sao lại có thể nói linh tinh khắp nơi! Mau giải thích rõ ràng cho mọi người đi."
Thạch Lập Hạ lại như không có chuyện gì, cười tươi chào hỏi bà ta:
"Chị Vương, em không hiểu chị nói gì hết, em nói linh tinh cái gì chứ? Hôm nay tình cờ quá rồi, em đang định đi tìm anh Tào để lấy đồ, gặp chị rồi thì chị trả lại em luôn đi."
"Cô có liêm sỉ hay không vậy, đàn bà con gái mà tìm chồng tôi làm gì!"
"Chị Vương, chị nói thế thì khó nghe quá.
Một người thành phố như chị sao nói chuyện còn tệ hơn người nhà quê chúng em vậy? Em đi lấy lại những thứ chị đã lấy từ nhà em, mà lại bị chị bôi nhọ còn bẩn hơn cả qυầи ɭóŧ của chị."
"Cô… cô nói bậy!"
Vương Hồng Hoa cực ghét Thạch Lập Hạ, bà ta chỉ mượn vài thứ nhỏ, giờ lại khiến chồng mình bị mọi người chế giễu, nói ông ta keo kiệt, tham lam.
Thế thôi còn chưa đủ, n rất có thể hững lời đàm tiếu này còn ảnh hưởng đến công việc của ông ta.
Nhưng bảo Vương Hồng Hoa trả lại đồ thì trong lòng Vương Hồng Hoa thực sự không cam tâm.
Không chỉ vì chút lợi nhỏ đó, mà còn vì cảm thấy mất mặt.
Người mà bà ta vốn dĩ muốn bắt nạt, giờ lại muốn bắt nạt bà ta, bà ta sẽ bị mọi người cười chết mất.
Thạch Lập Hạ lười vòng vo với bà ta nữa, trực tiếp đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng:
"Chị Vương, chị đã về rồi thì đừng lằng nhằng nữa, đừng vì chút đồ này mà mất mặt.
Em thì không sao, ngày nào cũng có thể đi vòng quanh kho hàng."
Mặt Vương Hồng Hoa tối sầm, giọng nói cũng trầm xuống: "Cô thực sự muốn làm căng với tôi à?"
"Chị Vương, không cần giả vờ hồ đồ nữa."
"Được thôi, đừng có hối hận đấy."
Thạch Lập Hạ bật cười.
Vương Hồng Hoa thấy nụ cười này cực kỳ chói mắt, khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đầy mỉa mai:
"Trong danh sách cô liệt kê, có một số thứ không phải do tôi lấy, mà ở chỗ Khổng Văn Bân, cô muốn lấy thì tự đến tìm cậu ta đi."
Thạch Lập Hạ nghe đến cái tên này, ngẩn người tại chỗ.
Khổng Văn Bân, đối tượng mập mờ của nguyên chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...