Thạch Lập Hạ cũng không ngần ngại, mà có bài phát biểu "lãnh đạo" trước khi ăn.
"Hôm nay là ngày chúng ta chính thức trở thành một gia đình, mọi người đều biểu hiện rất tốt, đáng khích lệ, tin rằng tương lai chúng ta sẽ tốt hơn."
Thạch Lập Hạ nói xong dừng một chút, ánh mắt quét về phía những chàng trai ở đây, một lớn ba nhỏ có chút ngây người, thế này là sao đây?
Thạch Lập Hạ không vui: "Vỗ tay đi chứ!”
Bốp bốp bốp - -
Tiếng vỗ tay nhất thời vang lên, Tiểu Đậu Bao mang vẻ mặt mờ mịt vỗ tay theo các anh trai, vỗ còn đặc biệt dùng sức, bàn tay nhỏ bé đã vỗ tới mức đỏ ửng.
Hình Phong muốn cười, nhưng cũng phối hợp vỗ tay theo.
Thạch Lập Hạ hài lòng gật đầu, ra dấu dừng lại, tiếng vỗ tay lập tức được ngưng.
“Không nói nhảm nhiều, hôm nay mọi người đều ăn hết sức mình đi.
Bình thường cũng không có thức ăn ngon như vậy, bỏ lỡ thì phải chờ sang năm mới đấy.”
Mặc dù lương của Hình Phong khá cao, ba đứa trẻ cũng có trợ cấp, nhưng thời buổi này cũng không thể ăn uống hoang phí, dù họ có tiền cũng không có đủ phiếu.
Thạch Lập Hạ cầm đũa gắp một miếng thịt, những người khác mới bắt đầu động đũa.
"Các con có thịt mà không gắp, chỉ gắp rau làm gì? Hổ Đầu là anh cả, cũng không biết dạy em trai học những điều tốt đẹp."
"Gầy thế này mà không ăn thịt, sau này người ngoài sẽ nói dì là mẹ nuôi mà lại ngược đãi các con.
Làm sao, các con muốn dì bị người ta nói xấu vậy sao?"
"Ăn cá phải thông minh, đừng để xương cá đâm cổ.
Nếu bị đâm đừng quên mình có miệng, phải nói ra."
Thạch Lập Hạ vừa ăn vừa nói, Hổ Đầu và Tùng Tử mới dám gắp thịt cho mình và em trai.
Cô cũng không chỉ biết phàn nàn, mà còn biết khen ngợi, bày tỏ sự tán thưởng cao độ đối với tay nghề của Hình Phong.
"Đồng chí Tiểu Hình, tay nghề của anh quả là tuyệt vời, không cần nhiều gia vị mà vẫn có thể làm ra món ăn ngon như vậy, xứng đáng là người được nhà nước đào tạo, không thua gì đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh.
Những người đàn ông giỏi việc nhà như anh hiếm có ở thời buổi này."
Hình Phong chưa bao giờ nghe một người phụ nữ khen anh thẳng thắn như vậy, ngay cả mẹ ruột cũng không khen anh như thế, đừng nói đến một người phụ nữ, làm tai anh đỏ bừng lên.
"Đều do em dạy dỗ tốt."
"Vậy cũng phải do anh có năng khiếu, lý lẽ em nói anh đều hiểu, nhưng em nói tay em lại không hiểu.
."
Câu nói này của Thạch Lập Hạ không phải nói bừa, mặc dù cô nấu ăn không tới nỗi không nuốt trôi, nhưng không hiểu sao bất kể học được công thức nào, cuối cùng món ăn làm ra đều có một.
Chật vật hồi lâu kết quả lại như một nồi hầm lộn xộn, rất khó khiến người ta có thể kiên trì.
"Mấy đứa, mấy đứa có thấy những món ăn này ngon không?"
Nói xong, Thạch Lập Hạ còn không quên đặt câu hỏi cho ba đứa trẻ.
Tiểu Đậu Bao là người đầu tiên hưởng ứng, giọng nói trẻ con và có chút ngọng nghịu vang lên: "Ngon ạ!"
Miệng cậu bé vẫn còn dính cơm, vừa la lên cơm đã rơi ra, vội vàng dùng đôi tay nhỏ nhét lại vào miệng, thấy Thạch Lập Hạ không giận, lại nở nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.
Hổ Đầu nghiêm túc mở lời: "Lần đầu tiên trong đời con được ăn những món ăn ngon thế này."
Tùng Tử cũng tiếp lời: "Con cũng vậy, ngon lắm."
Thạch Lập Hạ gật đầu hài lòng: "Cha Hình của các con có giỏi không?"
Tiểu Đậu Bao: "Tuyệt vời!"
Lần này Hổ Đầu không dứt khoát như vậy, lúng túng mãi mới chịu mở miệng.
Không phải là không muốn khen ngợi Hình Phong, mà là không biết phải ứng xử thế nào với cách gọi "cha Hình".
Hình Phong là ân nhân cứu mạng của chúng, nếu không có anh, em trai cậu bé đã chết.
Nhưng đổi sang gọi anh là cha, lại không biết phải nói như thế nào.
Hai đứa em thì thôi, chúng còn quá nhỏ, không có ấn tượng sâu sắc về cha, không giống như cậu bé trước đây, còn được cưỡi trên vai của cha.
Cha tuy không thường xuyên về nhà, nhưng hình ảnh cao lớn, oai phong và hiền hòa của cha vẫn luôn in sâu trong tâm trí.
Cha của cậu bé không giống như những người đàn ông khác trong làng, khi về nhà cha sẽ giúp đỡ việc nhà, biết thông cảm cho sự vất vả của mẹ, cũng sẽ cùng anh em họ chơi đùa.
Bây giờ phải gọi người khác là cha, Hổ Đầu rất khó xử, nhưng không gọi lại cảm thấy có lỗi với sự quan tâm và yêu thương từ người chiến hữu của cha.
Hổ Đầu không mở miệng, hai đứa em cũng không dám sửa lời, thế là rơi vào bế tắc.
Hình Phong nhìn ra sự khó xử của cậu bé, nói: "Sau này các con gọi chú là được rồi."
Anh cũng không nhất thiết phải bắt ba đứa trẻ đổi lời gọi anh là cha, chỉ là cảm thấy gọi như vậy sẽ khiến ba đứa trẻ cảm giác có nơi thuộc về, cảm thấy họ là một gia đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...