Mặc dù đã mười năm không gặp, nhưng cô ấy vẫn nhận ra ngay đó là con gái mình, sự kết nối huyết thống khiến cô ấy vô cùng tin tưởng vào điều này.
Cuối cùng, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp, mẹ của đứa trẻ đã tìm được đứa con gái mà cô ấy đã mong nhớ suốt mười năm, chồng nữ chính thì có được một kỹ thuật viên hàng đầu, tạo nền tảng cho cuộc cách mạng kỹ thuật sau này.
Sau khi mở cửa, các doanh nghiệp nhà nước bị thị trường và các tập đoàn tư bản vây hãm, nhiều doanh nghiệp đã phá sản, nhưng nhà máy cơ khí vẫn đứng trên đỉnh cao, thậm chí còn phát triển lên thành một tập đoàn lớn, hoạt động trong nhiều lĩnh vực.
Cha của đứa trẻ là một nhà khoa học lỗi lạc, có vị trí cao, được nhà nước vô cùng coi trọng.
Do công việc mà con gái bị thất lạc nhiều năm không tìm được, mẹ cũng qua đời không thể gặp mặt lần cuối, nên anh ấy được ưu ái ở mọi mặt.
Bây giờ con gái đã tìm thấy, lại được người tốt nuôi dưỡng nên vô cùng xuất sắc, cũng trở thành chỗ dựa vững chắc cho sự nghiệp của nam chính.
Hiện tại, đứa trẻ này lại được chính mình cứu, Thạch Lập Hạ không cảm thấy may mắn mà có chút lo lắng.
Sự xuất hiện của cô đã thay đổi toàn bộ hướng đi của câu chuyện, liệu có ảnh hưởng đến tương lai của nam nữ chính, khiến thế giới này sụp đổ hay không?
Thạch Lập Hạ cũng chỉ lo lắng một lúc, mọi việc đã đến nước này, lo lắng cũng vô ích.
Sự xuất hiện của cô khiến đứa trẻ không cần trải qua gần một năm sống khổ cực, không vì bệnh tật mà để lại di chứng, cứu sống bà cụ, là một việc đáng vui mừng.
Cô không thể vì cái gọi là cốt truyện mà cố ý làm gì hoặc không làm gì, dù sao cũng không có hệ thống nào ép buộc, đương nhiên là phải dũng cảm sống thật với chính mình.
Còn về những lời nói như việc cô bé sẽ mất đi khoảng thời gian vui vẻ bên nam nữ chính và những đứa trẻ khác, không còn được có một cặp cha mẹ tốt, Thạch Lập Hạ cũng không thèm nghĩ đến.
Làm việc tốt còn bị người ta chỉ trích ư? Cô đâu có cố ý thay đổi cốt truyện, ai dám dùng chuyện này để công kích cô, cô có thể nhét người đó vào nhà vệ sinh ngay và luôn.
"Đồng chí Thạch, cô xem có thể làm phiền cô chăm sóc đứa trẻ này một thời gian được không? Đồng chí Thạch?"
Thạch Lập Hạ đang mơ màng, lại bị một câu nói của thím Vương kéo về thực tại.
"Hả?"
Thím Vương lặp lại: "Tâm Tâm rất thích cô, cũng không sợ cô.
Bây giờ bà nội của bé lại gặp tình trạng này, nhất thời không thể chăm sóc bé, cô xem có thể làm phiền cô chăm sóc bé vài ngày được không?"
Bà cụ vội vàng ngăn cản: "Không cần phiền đồng chí Thạch, tôi đã rất cảm kích vì cô ấy có thể giúp tôi tìm lại đứa nhỏ rồi, làm sao có thể phiền cô ấy thêm nữa.
Tôi đưa Tâm Tâm đến trường mẫu giáo là được, hàng xóm láng giềng đi đón con cũng tiện thể giúp tôi đón Tâm Tâm luôn."
Thời đại này, bà con xa không bằng láng giềng gần, hàng xóm láng giềng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.
Thím Vương: "Nhưng trước đây Tâm Tâm đi mẫu giáo hay bị ốm, cũng không hòa nhập được với các bạn, hay bị bắt nạt, ở trường cũng không chịu ăn cơm, chẳng phải vì vậy mà bà mới không cho đi nữa sao?"
Trái tim Thạch Lập Hạ khựng lại một nhịp, không phải chứ, tình tiết này đáng sợ quá.
Chẳng lẽ cô thay đổi cốt chuyện dẫn đến việc cô sẽ đi theo vết xe đổ của nữ chính, phải nuôi một lũ trẻ sao!
Đó là trong tiểu thuyết, toàn miêu tả con của nhân vật chính ngoan ngoãn, nghe lời, đáng yêu, có đứa còn là thần đồng có thể nuôi ngược lại mẹ.
Sự vất vả khi nuôi con thường chỉ được miêu tả qua loa vài câu, thậm chí còn thành trò đùa vui.
Nhưng trong thực tế, trẻ con ngoan ngoãn đến đâu cũng là những con "thú dữ" có thể hại chết người, đều phải hao tâm tổn trí để mà nuôi dưỡng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...