Lý Kiến Hồng rất hài lòng với thái độ của Thạch Lập Hạ, cảm thấy công việc của mình ngày hôm nay rất có thành tựu.
"Căn nhà mới vốn được phân cho một kỹ thuật viên lâu năm, ông ấy không phải là người địa phương, nay đã nghỉ hưu và muốn về quê, căn nhà này cũng để trống.
Mặc dù đây là căn nhà trệt, nhưng nhà rất rộng rãi, phía trước là bếp, ở giữa là giếng trời, phía sau là hai phòng ngủ và một phòng khách.
Phòng khách rất rộng rãi, hoàn toàn có thể làm thêm một căn phòng nữa.”
Trong lòng Lý Kiến Hồng có một chút lo lắng, hiện nay mọi người đều thích ở nhà lầu, cảm thấy hiện đại.
Hiện tại tuy được chia hai phòng ngủ, nhưng lại phải từ nhà lầu chuyển sang nhà trệt, không thể tránh khỏi việc không vui.
Nhưng nhà lầu hai phòng ngủ thực sự không còn dư, căn nhà này cũng phải rất khó khăn mới có được, bao nhiêu người còn đang nhòm ngó.
Nếu không phải phó xưởng trưởng Cố ra mặt, cũng không thể quyết định nhanh chóng như vậy.
Điều không ngờ là, mắt Thạch Lập Hạ sáng lên, vui mừng khôn xiết nói:
"Cảm ơn nhà máy quá nhiều, đây thực sự đã giải quyết vấn đề cấp bách cho gia đình chúng tôi.
Nhà trệt cũng tốt, tôi thích nhà trệt!”
Nhà hai phòng ngủ do nhà máy xây dựng cũng giống như nhà cô đang ở hiện nay, không có nhà vệ sinh và bếp riêng, mà mỗi tầng đều có xây nhà tắm và nhà vệ sinh ở vị trí trong góc, nấu ăn cũng chỉ dựng bếp lò ở hành lang cửa ra vào, không khác biệt gì so với căn nhà này.
Cách âm của nhà lầu cũng không tốt lắm, người ở thì dày đặc, hiện tại Thạch Lập Hạ thậm chí có thể nghe rõ tiếng động bên ngoài.
Nhà trệt thì khác, độc lập hơn nhiều.
Nếu sân nhà đủ rộng, có thể tự xây nhà vệ sinh, tắm rửa đi vệ sinh sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Cô còn có thể trồng rau, hoa trong sân.
Trước đây nhà cô mua là nhà ở tầng cao nhất, được tặng một sân thượng nhỏ, cô liền thiết kế chỗ trồng hoa, trồng rau.
Nơi đây ở phía bắc, ở tầng một cũng không sợ ẩm ướt.
Lý Kiến Hồng thấy Thạch Lập Hạ dễ nói chuyện như vậy, trong lòng càng hài lòng hơn, lúc đi mặt mày rạng rỡ.
"Em gái, em nói chuyện gì với chủ nhiệm Lý, mà chị thấy lúc chụ nhiệm Lý đi ra trông vui vẻ hớn hở thế."
Một phụ nữ tầm trung miên với gò má cao, khuôn mặt hơi dài, rón rén bước vào từ cửa, lúc vào đầu vẫn hướng ra ngoài.
Tức khắc, thông tin về người phụ nữ này hiện lên trong đầu Thạch Lập Hạ, đây là người bạn thân nhất của nguyên thân trong khu nhà này.
Nguyên thân xuất thân từ nông thôn, khó tránh khỏi mặc cảm tự ti, hơn nữa mọi người đều cho rằng cô không xứng với Hình Phong.
Hiện nay, những công nhân có điều kiện tương đối tốt thường không chọn con gái nông thôn.
Bởi vì hộ khẩu của con sẽ theo mẹ, đồng nghĩa với việc đứa trẻ sinh ra không có tư cách hưởng lương thực thành phố, điều này dẫn đến áp lực kinh tế rất lớn.
Thêm vào đó, do thói quen sinh hoạt khác biệt, họ có xu hướng tìm kiếm những người cũng là con em công nhân.
Điều kiện của Hình Phong trong nhà máy cũng được coi là rất tốt, kiếm được nhiều tiền, ngoại hình ưa nhìn, khi đi lính còn được nhận huân chương nhị đẳng.
Ban đầu, theo lý lịch của anh, sau khi xuất ngũ có thể được phân vào làm cán bộ, nhưng anh đã xin vào tổ vận tải làm thợ lái, chuyên chạy đường dài.
Thời đó, lái xe rất được ưa chuộng, lương rất cao, một người kiếm được nhiều hơn lương hai người cộng lại.
Trong một tác phẩm văn học còn có câu nói "Vặn vô lăng, có đổi chức huyện trưởng cũng không đổi", tuy có phần khoa trương nhưng cũng đủ thấy nghề này vinh quang như thế nào trong thời đại này.
Gia đình Hình Phong cũng khá giả, xuất thân từ gia đình công nhân, anh chị em đều có công việc ổn định.
Vì vậy, trước đây có không ít nhà để mắt đến Hình Phong, không ngờ lại bị Thạch Lập Hạ, một đứa con quê mùa cướp mất, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt khi nhìn vào nguyên thân, ngoại trừ ngoại hình khá ổn, còn lại thật sự chẳng có điểm nào đáng khen.
Lười biếng, ham ăn, suốt ngày cau có với mọi người, khiến mọi người càng thêm không thích.
Vì vậy, nguyên thân càng không thể hòa hợp với mọi người, chỉ có thể nói chuyện được với Vương Hồng Hoa đang ở trước mặt.
"Có gì đâu, chỉ là chuyện cỏn con thôi."
Nguyên thân náo loạn ba ngày, cả nhà máy đều đã biết.
"Em gái, đừng nói em bị chủ nhiệm Lý thuyết phục rồi đó nhé?"
Miệng Vương Hồng Hoa có mùi hơi nặng, lúc nói chuyện xích lại gần khiến Thạch Lập Hạ không khỏi nhíu mày.
Vương Hồng Hoa không nhận ra sự khác thường của Thạch Lập Hạ, liên tục tiến sát lại gần Thạch Lập Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...