Thạch Lập Hạ chờ đợi đến khi mặt trời lặn mà vẫn không thấy ai đến tìm con, các đồn công an cũng không nhận được tin báo nào.
Trong khoảng thời gian đó, cũng có công an thử dỗ dành đứa bé, nhưng đứa bé cứ bám lấy Thạch Lập Hạ không buông, lúc đi vệ sinh còn phải nắm lấy áo của Thạch Lập Hạ, rồi nhìn chằm chằm vào cô.
Nữ cảnh sát Kiều Thanh nói: "Đồng chí Thạch, theo tình hình này thì có lẽ gia đình của đứa bé sẽ không thể tìm được sớm, không biết nhà cô có tiện không? Có thể tạm thời giúp đỡ chúng tôi chăm sóc đứa bé được không? Cô yên tâm, sẽ không làm cô mất quá nhiều thời gian, nếu ngày mai vẫn không tìm được người thân, chúng tôi sẽ cho trại trẻ mồ côi đến đón bé đi.
"
Thạch Lập Hạ ở đồn công an hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy ai đến nhận, cô đã chuẩn bị tâm lý nên không quá bất ngờ.
Đứa bé còn nhỏ, không thể đi được xa, nếu bị lạc cha mẹ, chắc chắn đã đến đồn công an gần nhất để báo án từ lâu rồi.
Đồn công an cũng đã hỏi han ở cửa hàng bách hóa, các cửa hàng và đường phố lân cận nhưng không có ai báo mất con.
"Được rồi, vậy cứ để đứa bé ở nhà tôi trước, nhưng mọi người phải cử người đi về cùng tôi, để tránh việc hiểu nhầm.
"
Kiều Thanh: "Đó là điều đương nhiên, chúng tôi sẽ đưa cô về.
"
Ngay cả khi Thạch Lập Hạ không đề cập, đồn công an cũng không thể để cô đưa đứa bé đi như vậy, mà họ vẫn phải xác minh lại.
Vì vậy, Thạch Lập Hạ ngồi xe ba bánh của công an về nhà, gió thổi tung bay, cảm giác vô cùng oai phong.
Chiếc xe đi vào khu tập thể của nhà máy cơ khí, thu hút không ít người chú ý, xôn xao bàn tán không biết chuyện gì xảy ra.
Xe vừa đến đầu ngõ nhà mới, Thạch Lập Hạ đã nhìn thấy Hình Phong từ trong đi ra, đối phương cũng nhìn thấy họ, nên bước tới.
"Tôi là chồng của đồng chí Thạch Lập Hạ, cũng là thợ lái của đội vận tải nhà máy cơ khí.
"
Kiều Thanh xuống từ ghế sau, nói: "Chào anh, tôi là cảnh sát Kiều Thanh, rất cảm ơn vợ của anh là đồng chí Thạch đã nhiệt tình giúp đỡ.
Chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm cha mẹ của đứa bé, chỉ phiền hai người chăm sóc bé một đêm.
"
"Đây là việc chúng tôi nên làm, vợ tôi vốn là một người rất có lòng nhân ái.
"
Nghe thấy lời này, Thạch Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Hình Phong, nhìn dáng vẻ nói dối không chớp mắt của anh.
Kiều Thanh cùng Thạch Lập Hạ và Hình Phong vào nhà, nhìn một lượt rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn muốn đưa tiền cho Thạch Lập Hạ, nói là tiền ăn cho đứa bé.
Tất nhiên Thạch Lập Hạ đã từ chối, số tiền này có lẽ là Kiều Thanh tự bỏ ra, nhưng Kiều Thanh lại trực tiếp ném tiền xuống rồi chạy đi.
"Anh đã lấy cơm ở căng tin, giờ chắc đã nguội rồi, để anh đi hâm nóng lại.
"
"Không cần đâu, chúng em đã ăn ở đồn công an rồi.
"
Đồn công an còn cho họ ăn mấy món mặn, chắc cũng do tự lấy tiền túi, bản thân họ ăn cũng không được tốt như vậy.
Thạch Lập Hạ đặt bé gái xuống, bé gái bám lấy váy cô, nấp sau lưng cô, thò đầu ra tò mò nhìn xung quanh căn nhà.
"Anh đã dọn dẹp xong hết rồi à?"
Thạch Lập Hạ vốn tưởng rằng khi về nhà, mọi thứ sẽ bừa bộn, nên còn nói trước cho Kiều Thanh biết tình hình.
Không ngờ mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chén bát xoong nồi được sắp xếp gọn gàng, trong nhà cũng được quét dọn sạch sẽ.
Thạch Lập Hạ dắt bé gái đi vào căn phòng phía sau, cả phòng khách và phòng ngủ đều được dọn dẹp ngăn nắp, thậm chí giường cũng đã mua sẵn, hoàn toàn có thể dọn vào ở ngay.
"Em xem có chỗ nào cần sửa đổi thì nói anh để anh điều chỉnh.
"
Thạch Lập Hạ lắc đầu, cảm thấy rất hài lòng với hành động của anh.
Người này không chỉ chủ động làm việc mà còn ghi nhớ những lời cô đã nói trước đây.
Trước đây cô đã từng nói với Hình Phong về cách bài trí, sắp xếp nhà cửa.
Thực ra lúc đó cô chỉ theo thói quen thảo luận với mọi người, khi nhắc đến việc trang trí nhà cửa, miệng cô cứ nói mãi không ngừng, cũng không nghĩ rằng anh sẽ lắng nghe.
Không ngờ Hình Phong không hề qua loa với ý kiến của cô, còn thực hiện một cách nghiêm túc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...