"Bác Triệu, mọi người đang ăn cơm ạ.
Nào, mau gắp cho Tiểu Bảo một miếng thịt, đây là thịt chị Vương để lại cho cháu.
Lúc trước chị ấy không phải đã mượn cháu rất nhiều đồ sao, vốn dĩ là hôm nay phải trả lại cho cháu, để tiện cho ngày mai cháu chuyển nhà, kết quả chị ấy có việc đột xuất không ở nhà, nên tặng cháu một bát thịt kho tàu để đền bù.
Cháu bảo không cần, mà họ nhất quyết đòi cho, nói là bình thường ăn của cháu nhiều như vậy, một bát thịt kho tàu không là gì cả, khiến cháu ngại quá."
Ba đứa trẻ nhà họ Tào nghe những lời này, nước mắt và nước bọt chảy ròng ròng.
Khi Vương Hồng Hoa về nhà, nghe nói Thạch Lập Hạ bưng đi hết cả bát thịt kho tàu mà nhà mình còn chưa động tới, tức giận đến mức vỗ đùi bôm bốp.
"Cái con đáng gϊếŧ này, thế mà nó còn cướp cả đồ ăn của trẻ con!"
Ba đứa trẻ vừa nghĩ đến món thịt kho tàu, liền nài nỉ Vương Hồng Hoa mua cho chúng món khác, Vương Hồng Hoa nghe vậy càng tức giận hơn, trực tiếp vả cho mỗi đứa một cái.
Nhất thời, lại vang lên những tiếng kêu rên.
Thạch Lập Hạ ở nhà cười ha hả, thực ra trước đây cô không phải kiểu người theo phong cách hành động.
Hầu hết trong mọi trường hợp khi gặp chuyện, cô đều chửi rủa trong lòng, còn bề ngoài phải giữ bình tĩnh, cố gắng không tạo nên mâu thuẫn.
Nhưng sau khi bị buộc phải chuyển kiếp, cô phát hiện ra rằng đôi khi nói chuyện tử tế lại khiến đối phương lừa bịp và qua loa lấy lệ với mình, thế nên cô đành phải mạnh mẽ.
Thêm vào đó, vì bị ép buộc xuyên không, khiến cô có một cảm giác mặc kệ sự đời, muốn làm gì thì làm, cộng thêm ảnh hưởng của tính cách trong ký ức nguyên thân, nên cô đã hoàn toàn buông thả bản thân.
Phải nói, làm một người không sợ hãi, thật là thoải mái!
Ngày hôm sau, khi Thạch Lập Hạ chuyển nhà, Vương Hồng Hoa vẫn chưa trả lại đồ.
Thạch Lập Hạ cũng không vội, trước tiên xử lý chuyện của mình xong rồi tính tiếp, không dễ chiếm lợi từ cô đâu.
Dù sao bây giờ cô cũng không có việc làm, còn nhiều thời gian để giải quyết.
Bây giờ không có tivi để xem, không có điện thoại để lướt, đột nhiên cảm thấy thời gian trong ngày dài ra rất nhiều.
Không giống như trước đây, chỉ lướt vài video, ôi chao, đã tới hai ba giờ sáng rồi, ngày hôm sau còn phải đi làm với quầng thâm mắt.
Người chuyển nhà là do Hinh Phong tìm, anh mang theo bữa sáng về nhà từ sáng sớm, nhưng không ngờ Thạch Lập Hạ đã đóng gói hết đồ đạc, chỉ chờ anh tìm người tìm xe chuyển đi.
"Bên nhà mới em cũng đã dọn dẹp xong rồi, anh kiếm thêm vài tờ báo cũ, lúc về dán lên tường là được.”
“Bàn học cũng phải mua thêm hai cái, cái bàn hiện tại em muốn để ở phòng mình, không thể để các con làm bài tập mà phải chạy sang phòng em được.
Ở đâu làm việc nấy, để trong phòng nhìn thấy giường dễ ngủ lắm.”
“Nhà mình chỉ có một cái giường, phải mua thêm hai cái nữa.
Căn phòng nhỏ được ngăn ra, em muốn đặt một cái giường tầng, phòng quá nhỏ mà đặt giường to thì chật chội lắm.
À, giường tầng dễ mua không nhỉ?"
Thạch Lập Hạ líu lo nói về kế hoạch của mình, hoàn toàn không có ý định hỏi ý kiến Hình Phong.
Về khoản trang trí nội thất, cô rất độc đoán, kiên quyết không tiếp thu ý kiến của người khác, nếu không cũng chẳng cãi nhau với nhà thiết kế và trưởng công trình suốt.
Cô đã mất một căn nhà rộng rãi, nếu không cho cô trang trí căn nhà này, cô sẽ rất tức giận.
May là Hình Phong không có ý kiến gì, đều đồng ý hết, nếu không họ lại cãi nhau mất.
“Giường tầng dễ tìm, do hiện tại rất nhiều trường học nghỉ dạy, dẫn đến ký túc của trường sẽ đào thải rất nhiều giường tầng.”
“Vậy thì không có vấn đề gì nữa, lát nữa em đến cửa hàng bách hóa mua chút chăn đệm gì đó, chắc ở xã cung ứng của xưởng cũng không mua được, nên em phải vào nội thành xem thử.”
Nhà máy cơ khí ở vùng ngoại ô, vào nội thành còn phải ngồi xe buýt nửa giờ.
Hình Phong từ trong túi móc ra một xấp tiền và phiếu: “Em cứ liệu mà mua đi.”
Thạch Lập Hạ sững sờ, một hồi lâu mới nhận lấy, đây là lần đầu tiên Thạch Lập Hạ cầm tiền không công trong tay ngoại trừ tiền cha mẹ cô cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...