Đúng lúc ăn cơm, Thạch Lập Hạ lại đến nhà Vương Hồng Hoa một chuyến.
"Chà, đúng lúc quá, đang ăn cơm à?"
Thạch Lập Hạ chào hỏi mọi người trong nhà một cách nồng nhiệt, liếc nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy Vương Hồng Hoa đâu.
Tào Thế Bang là chồng của Vương Hồng Hoa nhìn thấy cô, ánh mắt lóe lên, nhiệt tình chào hỏi:
“Là Tiểu Thạch à, ăn cơm chưa? Có muốn cùng chúng tôi ăn một chút không?’
Thạch Lập Hạ không khách khí đi vào, kéo một cái ghế nhỏ, chen chúc giữa con gái lớn Thúy Thúy và con trai thứ hai Đại Mao của Vương Hồng Hoa.
“Vốn dĩ em đã ăn rồi nhưng anh Tào khách sáo quá, vậy em cũng miễn cưỡng ăn thêm một chút.
Đại Mao, đi lấy bát cho dì đi.
Ôi, còn có thịt nữa này, hôm nay em thật sự có lộc ăn mà.”
Người trong nhà đều ngây ngẩn cả người, đầu năm nay lương thực nhà ai cũng thiếu, cho nên đều ngầm thừa nhận lúc ăn cơm sẽ không đến nhà người khác, chỉ có tên ăn chùa mới có thể đến nhà người ta ăn chực.
Nhà máy cơ khí làm ăn tốt, công nhân ngoài lương còn có các loại phúc lợi, cuộc sống của công nhân nhìn chung cũng khá tốt.
Đều là công nhân trong một nhà máy, bình thường cũng khá sĩ diện, phần lớn mọi người không có làm chuyện ăn bám.
Ai ngờ Thạch Lập Hạ lại có thể vô lại như vậy, đặt mông ngồi xuống ngay.
Đại Mao không vui: "Dì à, nhà chúng cháu ăn còn không đủ."
Hôm nay Vương Hồng Hoa không ở nhà, cũng không có ai nấu cơm, cơm canh bây giờ là lấy từ nhà ăn về, còn đặc biệt gọi một phần thức ăn có thịt!
Vốn dĩ một nhà bốn người ăn còn không đủ, mỗi người chỉ nếm thử một chút, thêm Thạch Lập Hạ nữa thì càng không có mà ăn.
Thạch Lập Hạ dùng ngón tay chọc vào đầu nó: "Nhìn cái bộ dạng keo kiệt của cháu kìa, dì thường xuyên cho anh em cháu ăn bao nhiêu lần, dì mới qua đây ăn một bữa cơm, mà cháu lại không vui.
Uổng công dì trước đây đối tốt với tụi cháu, sau này dì có gì ngon cũng tuyệt đối không chia cho mấy đứa nữa."
Cậu bé Tiểu Mao bên kia lập tức sốt ruột: "Dì ơi, cháu muốn ăn kẹo, cháu tốt với dì."
Thúy Thúy, con gái lớn của Vương Hồng Hoa, bĩu môi: "Dì Thạch, dì giàu có như vậy mà chia cho chút kẹo còn so đo rõ ràng, keo kiệt quá đi."
"Đúng vậy, dì keo kiệt đấy, chẳng phải học theo mấy đứa à."
Đại Mao: "Dì là người lớn sao còn so đo với trẻ con thế?"
"Sao không thể chứ, khó khăn lắm dì mới lớn, còn không được so đo thì tôi thiệt quá."
Nói rồi, Thạch Lập Hạ trực tiếp bưng cả bát thịt kho tàu vào lòng mình.
Ba đứa trẻ há hốc mồm, không ngờ Thạch Lập Hạ lại mặt dày đến vậy, còn bưng cả chén đi.
Tiểu Mao chực trào nước mắt: "Thịt của cháu, thịt của cháu!"
Thúy Thúy: "Sao con người dì xấu xa thế, cướp thịt của chúng cháu!"
Đại Mao vồ lấy: "Trả thịt cho cháu, trả thịt cho cháu!"
Thạch Lập Hạ đứng phắt dậy, giơ cao đĩa thịt: "Của dì rồi, cháu không ăn được đâu!"
Đại Mao mới bảy tuổi, người còn thấp, Thạch Lập Hạ cao gần một mét bảy, Đại Mao nhảy lên cũng chẳng với tới.
Thúy Thúy cũng muốn giật tay Thạch Lập Hạ để cướp miếng thịt kho tàu, Thạch Lập Hạ liền la lên:
"Anh Tào, lời lúc nãy anh nói sẽ không phải lời nói khách sáo đó chứ? Bình thường em cho nhà anh không ít đồ ăn ngon, mà em ăn tí thịt, mọi người cũng không vui sao?"
Lúc này Tào Thế Bang không thể im lặng được nữa, vội vàng ngăn ba đứa trẻ: "Các con ồn ào cái gì! Ngồi xuống hết!"
"Cha!"
Tào Thế Bang trừng mắt nhìn ba đứa trẻ, bình thường ông ta ít nói, mọi việc trong nhà đều do Vương Hồng Hoa quán xuyến.
Nhưng chỉ cần ông ta nghiêm mặt, bọn trẻ sẽ rất sợ, không dám ho he gì nữa.
Ba đứa trẻ ủ rũ ngồi xuống, Tiểu Mao nước mắt giàn giụa.
"Đồng chí Tiểu Thạch, trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng chấp chúng nó.
Cô đến tìm chị Vương của cô ạ? Bà ấy về nhà ngoại thăm em trai rồi, chắc mấy ngày nữa mới về."
Trái tim Tào Thế Bang như tan nát, ông ta vốn định để món ngon nhất ăn sau cùng, nên bát thịt kho tàu này vẫn còn nguyên vẹn!
"Anh Tào, anh dạy con thế này là không được, chẳng có chút phong độ của người thành phố nào cả, chỉ vì một bát thịt mà keo kiệt như vậy.
Chị Vương trước đây dạy em, điều đầu tiên khi đến thành phố là phải học cách chia sẻ, mà sao không dạy mấy đứa trong nhà cho tốt, tôi thấy nên đánh mấy đứa nó một trận."
Thạch Lập Hạ ngồi xuống, nhưng vẫn ôm chặt cái bát trong lòng.
Ánh mắt của ba đứa trẻ như muốn đâm thủng Thạch Lập Hạ, đặc biệt là Tiểu Mao, mắt nó đảo liên tục, chỉ chực chờ cướp lại bát thịt kho tàu của mình.
Thạch Lập Hạ khịt mũi khinh thường, nguyên thân vốn rất tốt với ba đứa trẻ, không chỉ cho chúng ăn kẹo mà còn dẫn chúng đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...