Được rồi được rồi, lão Chu, cũng không phải ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, chú có nói nhiều hơn nữa tôi cũng không nghe lọt đâu.
Cảnh sát Chu khá tức giận, Cố Kỳ Việt lại nhếch khóe miệng nở nụ cười, chủ yếu là nước đổ đầu vịt.
Thẩm Triều Triều ở một bên nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp, vất vả lắm mới chờ được hai người dừng lại, cô lập tức run giọng nói: "Cảnh sát Chu, bởi vì anh ấy giúp! Giúp tôi! "
Nhưng mà không đợi Thẩm Triều Triều nói hết lời, Vương Kiến Thiết đã lập tức nghiến răng nghiến lợi đưa tay chỉ vào Cố Kỳ Việt, không định sẽ bỏ qua cho anh: "Cậu bị tình nghi cố ý đả thương người khác, tôi muốn kiện cậu, loại lưu manh như cậu phải bị nhốt lại mới không làm thương tổn dân chúng vô tội!"
Lúc Vương Kiến Thiết nói chuyện, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét, gã vừa nhìn thấy hết cả rồi.
Thẩm Triều Triều vậy mà lại biết anh, dáng vẻ còn rất quen thuộc khiến sự cảnh giác dấy lên trong lòng Vương Kiến Thiết, gã bắt đầu phòng bị Cố Kỳ Việt, sợ tên lưu manh này sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của gã, cản trở gã ôm mỹ nhân về nhà.
Hôm nay nhất định phải đưa người đàn ông này vào ngục giam!
Mà Cố Kỳ Việt bị người khác dùng ngón tay chỉ cũng lười phản ứng.
Dường như anh ngại đứng mệt nên đôi chân dài lui về phía sau vài bước, một lần nữa ngồi yên trên ghế xếp, lập tức cà lơ phất phơ vắt chân, khóe miệng nhếch xuống phía dưới, trên mặt mang theo vẻ ghét bỏ rõ ràng.
Tuy anh không nói một chữ nào nhưng vẫn khiến người ta vô cùng tức giận.
"Cảnh sát Chu, tại sao anh không bắt cậu ta lại, loại sâu bọ như vậy nên bị phê phán, cậu ta! "
Lời nói tức giận của Vương Kiến Thiết mới thốt ra được một nửa lại chọc cười Cố Kỳ Việt, anh ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt kia lóe sáng vẻ trào phúng, anh lên tiếng nhắc nhở: "Sâu bọ như tôi? Ha, quản đốc Vương, lúc anh đến nhà tôi thăm hỏi cũng đâu có nói thế này.
"
"!"
Lời này đã làm trong lòng Vương Kiến Thiết cả kinh, lúc này gã mới cẩn thận nhìn kỹ dáng vẻ của đối phương.
Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Một lát sau, như là nhận ra rồi nhưng Vương Kiến Thiết lại giữ sự im lặng, gã không tin một cô gái mồ côi như Thẩm Triều Triều lại có quen biết với con trai quản đốc xưởng sắt thép!
Thế nhưng, Cố Kỳ Việt lại không muốn ngậm miệng, anh tiếp tục cợt nhả: "Quản đốc Cố, con trai chú thật sự là nhân tài mà, ở bên ngoài tài giỏi vô cùng, không bình thường giống như tôi, sức khỏe không tốt, lớn tuổi thì! "
Cố Kỳ Việt hắng giọng bắt chước giọng điệu của gã, cái điệu đê tiện cực kỳ này khiến Thẩm Triều Triều không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại.
Tâm trạng hồi hộp bất an của cô cũng dần dần được thả lỏng một chút.
Vương Kiến Thiết bị nhái lại thì sắc mặt xanh mét, gã không ngờ lại có chướng ngại vật nhảy ra giữa đường, mà đối phương cũng không phải người bình thường, vậy thì không thể đưa vào ngồi tù được.
Tuy đều là quản đốc nhưng xưởng sắt thép là sản nghiệp đầu tàu của thành phố Giang Lâm, ngoài ra, gia thế của Cố Hằng cũng không tầm thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...