Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày hôm sau, nắng xuân rực rỡ, sáng sớm tiếng ve kêu râm ran, hơi nóng đập vào mặt.
Hàn Thanh Tùng vẫn đi làm như cũ, bọn nhỏ đến trường đi học, buổi sáng mấy người Lâm Lam cùng Đổng Hòe Hoa, Lưu Xuân Tài họp, buổi trưa về nhà nấu cơm.
Không nghĩ đến bọn nhỏ đã về trước rồi.
Lâm Lam cười nói: “Sao không đi bơi à?”
TamVượng: “Anh hai nói trở về giúp mẹ giặt quần áo.” Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng mang một sọt chăn, Đại Vượng còn bưng một chậu, Tiểu Vượng mang theo khăn mặt trong nhà, TamVượng đi lấy xà phòng và đồ dùng khác.
Lâm Lam nhìn thằng bé cầm cục xà phòng chỉ bằng đầu ngón tay, nói: “Không phải có cục lớn sao, lấy đi.”
Tam Vượng mờ mịt nhìn cô: “Mẹ, chỉ còn cục này thôi à, không có lớn.”
Lâm Lam: “!! Không có? Không phải trước đó vừa mới mua cục lớn sao?”
Nhị Vượng: “Mẹ, thật không có.” Nhà chúng ta dùng xà phòng tốn nhiều, mẹ không biết sao.
Lâm Lam cũng ý thức được điều này: “Thật sự dùng hết rồi?” Quá không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn một cục xà phòng lớn, xà phòng này bị cô ăn hết?
Nhị Vượng: “Mẹ, mỗi ngày nhà mình đều giặt quần áo đấy.”
Không nói lúc mùa đông quần áo nhiều, ngay cả mùa hè lúc này, mặc quần áo ít một chút nhưng mỗi ngày đều đổi quần lót, áo ba lỗ quần đùi căn bản mỗi ngày đều giặt, hơn nữa TamVượng vô cùng bẩn. Mỗi lần Lâm Lam giặt quần áo đều phải dùng xà phòng, hiện tại xà phòng không có chất tẩy, nên dùng vô cùng hao.
Vốn mẹ giặt quần áo còn tiết kiệm được một chút, sau đó cha lại ngại nhiều quần áo như vậy đều là vợ cha giặt, sợ mẹ mệt mỏi, nên để cho bọn nó tự mình giặt.
Kết quả Mạch Tuệ giống như mẹ ở hình thức tiêu tiền như nước, sợ quần áo giặt không sạch nên bỏ nhiều xà phòng, còn có bốn anh em bọn nó nữa, nó giặt cũng khá tốt đấy. Nhưng anh cả lại không được, lực tay lớn như vậy, xà phòng bị nặn lõm thành một cái hố, dùng càng mau hết. Còn thằng nhóc Tam Vượng kia nữa, bởi vì tò mò một lát thì đâm đâm, một lát xoa xoa, quả thật là…
Nếu không phải nó nhìn chằm chằm, thì còn dùng nhanh hết hơn nữa.
Lâm Lam thoáng hoảng hốt, quyết định vì cuộc sống của mình mà giấu giếm xuống, cười cười: “Lúc này chất lượng xà phòng không tốt lắm.”
Không chỉ là không có chất tẩy, nếu như độ cứng quá lớn hoặc dịch a-xít nhiều, thì chẳng những xà phòng kia không tẩy được chất bẩn, còn có thể giặt các vật khác, vẫn nên dùng nước sông là tốt nhất.
Nhị Vượng: “Thế lúc nào có xà phòng tốt? Trước kia sao?”
Lâm Lam: “Đương nhiên là sau này rồi.”
Nhị Vượng: “Vậy bây giờ làm sao?”
Lâm Lam: “...... Để mẹ suy nghĩ, nhà người ta giặt đồ như thế nào.”
Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, trước kia nhà chúng ta cũng không có xà phòng rửa mặt, dùng rửa mặt bà nội còn không nỡ dùng, vẫn dùng rơm rạ đốt thành tro chứ sao. Ở dưới đáy nồi móc ra bọt khí (bong bóng), quần áo thì cầm gậy đập đập, không khác lắm.”
Lâm Lam bận rộn khoát tay: “Vải vóc mà dùng gậy gõ cái gì? Một năm giặt một lần thì không sao, hai ba ngày giặt một lần, chưa đến hai lần là đập nát rồi. Chúng ta nên nghĩ cách mua xà phòng thôi.”
Lúc này xà phòng đều dùng phiếu vé, mỗi tháng mỗi người được một mẫu, khoản 300 cm xà phòng dùng dây ni lông cắt thành bốn khối, một người một khối, cứ như vậy chút đồ được chia làm tám hào. Một cục hoàn chỉnh thì phải hai ba đồng tiền, tính ra cũng rất đắt tiền đấy, dù sao ở nông thôn hai hào đã mua được một cân bột mì đây này.
Nông dân không có tiền mặt gì, muối, diêm cũng muốn đều phải dựa vào trứng gà để tích lũy, giống như xà phòng dùng để giặt rửa, phân tro thêm chày gỗ đập đập thì có thể thay thế, căn bản cũng không cần mua.
Dần dần xã mua bán cũng không phát phiếu vé xà phòng cho đại đội, căn bản đều là đám xã viên bọn họ dựa vào quyển vở đi mua theo định mức cho nhà mình dùng, không cho phép mua nhiều, bình thường cũng không có người nào mua.
Cả đại đội thôn Sơn nhai, trừ có một vài nhà một tháng mua một cục như vậy, cũng chỉ có Lâm Lam mua nhiều, chẳng những mua theo số định mức của nhà mình xong, còn lấy thêm định mức của Hàn Thanh Tùng mua hết luôn. Nhà Lâm Lam có bảy người, vốn mua không được hai khối, nhưng bởi vì cô làm đội tuyên truyền cũng có tiếng, mọi người ở xã mua bán đều biết cô, xã trưởng tự mình phê duyệt cho cô được phép mua hai cục. Mặc khác Hàn Thanh Tùng một tháng theo định mức cũng có một cục.
Như vậy trong nhà một tháng mua ba cục xà phòng, tổng cộng chín lạng sáu, đó là khá xa xỉ. Ngay cảĐổng Hòe Hoa âm thầm chắc lưỡi hít hà, cảm thấy nhà Lâm Lam dùng xà phòng quá phí, một nhà bằng năm sáu nhà dùng đấy.
Như vậy tính toán sổ sách, Lâm Lam lại cảm thấy không phải tìm người hỗ trợ công việc, mà là một tháng tốn nhiều tiền mua xà phòng như vậy, có phù hợp không? Mấu chốt lúc này chất lượng xà phòng thật không được tốt lắm, cứng rắn, dễ dàng nứt, có đôi khi chất nước không đúng còn giặt không sạch.
Aizz, ở thời điểm hiện đại, hầu như Lâm Lam nhìn không thấy được một vết bẩn, giặt quần áo đều có máy giặt quần áo, quần áo một hai ngày đều giặt, một tuần giặt chăn mền một lần, thật không có mùi hôi gì.
Cho nên một tháng giặt hết ba cục xà phòng, cô cũng không có cảm giác.
“TamVượng, em không được phá hoại xà phòng như vậy nữa.” Nhị Vượng nhìn TamVượng đem cục xà phòng nhỏ còn sót lại cầm ở trong tay mân mê, nhất thời nóng nảy.
TamVượng vội vàng trả lại cho nó: “Anh hai, xà phòng này làm bằng gì nhỉ, trơn mượt lắm.”
Trong bụng Lâm Lam vừa động, đúng rồi, cô có thể nghĩ cách tự mình làm xà phòng không?
Xà phòng không phải đồ gì khó làm, kiếp trước cô có một cô bạn thân vừa ở nhà chăm con vừa làm vài món đồ thủ công bán, ngoại trừ đồ sấy khô, còn cò xà phòng, son môi…
Cô vỗ vỗ ót, hình như cũng không phức tạp lắm, nhưng lúc này không thể được.Bởi vì trừ chất kiềm, còn cần dầu trơn, mỡ động vật hoặc vật liệu dầu mỡ khác cũng có thể. Nhưng này lúc, mỡ lá heo, mỡ bò, vô cùng trân quý, đều giữ lại để chế biến món ăn cả rồi, nơi nào còn để cho cô làm xà phòng?
Cô cũng không đành dùng đây này.
Cho nên...... trở về nghĩ cách khác xem sao. Aizz, không có bột giặt, thật sự bất tiện quá.
Bảo Lâm Lam dùng chày gỗ gõ gõ đập đập, quả quyết không nỡ, NaOH còn nấu thủ công được, cho nên cô khẽ cắn môi quyết định vẫn là đi mua xà phòng, cùng lắm thì dùng tiết kiệm một chút.
Cho nên không cần giặt quần áo nữa, để cho bọn nhỏ nên chơi thì cứ đi chơi.
Qua vài ngày nữa, cô rút ra cuốn vở không dựa vào mấy người Đổng Hòe Hoa cùng mấy người nhà khác, đi đến xã mua bán trong huyện mua xà phòng. Cô muốn mua số lượng nhiều, công xã không bán, trong huyện hàng số lượng nhiều nên dễ dàng dàn xếp.
Buổi tối hôm trước cô đã nói với Hàn Thanh Tùng, để lại xe đạp cho cô, cô đi vào trong huyện mua một chuyến. Vốn Hàn Thanh Tùng muốn mua giúp cô, có điều gần đây anh bận rộn việc bên công xã Sơn Thủy, nên chính cô đành tự đi một mình.
Ngày hôm đó ăn xong bữa sáng, bọn nhỏ đều đi học, Lâm Lam cầm theo tiền, các quyển vở, cùng với chứng minh thân phận của mình, đây là vì để phòng ngừa vạn nhất có kiểm tra giữa đường, đỡ phải tốn miệng lưỡi.
Lúc cô đẩy xe đạp ra khỏi cửa, Hàn Kim Ngọc đã chạy tới, cuống cuồng không kịp nói: “Chị dâu, mau, cho tôi mượn xe đạp chạy, tôi cần đi đến huyện.”
Nhìn cô ta như vậy, Lâm Lam nói: “Sao cô không đến mượn xe anh cô chạy?” Gần đến giờ đi lại chạy muốn mượn, cứ như chắc chắn xe đạp có ở nhà vậy.
Hàn Kim Ngọc: “Đây không phải có ở nhà rồi sao.” Cô ta tiến lên muốn đẩy.
Lâm Lam nói: “Tôi có việc ra cửa đây này.”
“Sao chị luôn có việc vậy chứ?”
Lâm Lam: “Nhìn tôi giống người rãnh rỗi như cô lắm à.”
Hàn Kim Ngọc: không oán trách tôi cô khó chịu đúng không! Biết Lâm Lam muốn đi trong huyện, cô vui mừng nói: “Vừa lúc tôi cũng muốn đi, vậy chúng ta cùng nhau đi đi.”
Lâm Lam nhìn cô ta, mấy ngày qua Hàn Kim Ngọc có chút thay đổi, nói chuyện chẳng móc họng nữa. Mấu chốt là, lại biết gọi chị dâu? Mặt trời mọc ở hướng tây à.
Lâm Lam: “Vậy cô chở tôi.”
Hàn Kim Ngọc: “Chị dâu, cô có phải chị dâu hay không?Tôi muốn đi xem….Nếu tôi mệt mỏi cả người đầy mồ hôi, bộ dạng chật vật cỡ nào chứ?”
Lâm Lam: “Tôi có đem khăn tay và ấm nước, đổ mồ hôi thì lấy ra lau một chút.”
Hàn Kim Ngọc không có cách nào, muốn mượn xe đạp của Lâm Lam thì phải ra sức, cô ta đành nhận mệnh chở Lâm Lam lên đường. Có điều Lâm Lam cũng không gây khó khăn cho cô ta, đi hơn phân nửa đường thì Lâm Lam đổi lại với cô ta, sau đó chở thẳng đến huyện.
“Chị dâu, chúng ta hẹn địa điểm cùng thời gian, buổi tối chị còn phải chở tôi về cùng đấy.”
Lâm Lam nhìn cô ta, hai ngày này Hàn Kim Ngọc thay đổi rất lớn đấy, trước kia chưa bao giờ gọi mình là chị dâu, hôm nay chẳng những gọi chị dâu, thái độ cũng không tệ lắm. Như vậy hai ngày qua cô ta đã nghĩ thông suốt? Lâm Lam tỏ vẻ tò mò.
Có điều chỉ cần Hàn Kim Ngọc hiểu lễ phép, tự nhiên Lâm Lam cũng sẽ nể mặt: “Tôi muốn đi xã mua bán, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim. Tôi nói với cô, tôi đợi trễ nhất là đến bốn giờ, muộn hơn tôi sẽ không đợi.”
Bốn giờ về nhà trời vẫn còn sáng, cô không muốn đi đường ban đêm, trị an tốt cũng không được.
Mặc dù Hàn Kim Ngọc không vui, nhưng cũng đồng ý.
Lâm Lam nhìn thời gian rồi đi trước đến bệnh viện một chuyến, cô đi tìm bác sĩ Trang mua tt, nói tiếp cũng đều là nước mắt. May nhờ có chiến hữu của Hàn Thanh Tùng gửi đến được, nếu không tần xuất cô và Hàn Thanh Tùng ra vào bệnh viện huyện mua cái này, đều có thể nhảy lên top đầu!
Cô từ chỗ bác sĩ Trang đi ra, liền gặp phải Dương Hàm đến tìm cô, lúc anh ta nhìn thấy cô trong ánh mắt đều lộ vẻ chế nhạo.
Lâm Lam: “Dương mập, vẻ mặt anh như thế là sao?”
Dương Hàm: “Tôi không nói cô cũng biết à.”
Lâm Lam: anh muốn mất tôi đúng không? Tôi muốn tuyệt giao nữa à.
Dương Hàm cười ha ha: “Cô còn biết mắc cỡ hả, cục trưởng Hàn của chúng ta sắp bị cô ép khô rồi.”
Lâm Lam cầm bao đập vào người anh ta: “Lâu rồi anh không bị ăn đòn đúng không. Tam Vượng nhà chúng tôi còn biết thiếu nợ đều bị người đánh đấy.”
Dương Hàm: “Tôi thấy cô sắ[ thành hoa lan tinh rồi đó.” Nếu không thì hai người cũng quá không biết xấu hổ rồi.
Hai người vừa nói chuyện, lại gặp phải mấy y tá lần trước, trong đó có một người nhìn Lâm Lam với ánh mắt bất thiện.
Dương Hàm không để ý đến cô ta, ra hiệu cô đi theo anh ta đến phòng làm việc. Đi vào phòng làm việc của anh ta xong, anh ta liền lấy ra một bọc đồ lặng lẽ nhét vào trong túi đeo của cô: “Đừng nói người anh em như tôi không biết suy nghĩ cho cô nha.”
Lâm Lam: “......” Ngoại trừ Hàn Thanh Tùng nhà tôi, da mặt của tôi đối với người khác cũng rất dày, mới sẽ không xấu hổ!
Dương Hàm vỗ vỗ bả vai của cô, một bộ dáng bác sĩ già nói lời thấm thía: “Được rồi, có quan hệ gì với tôi à, không cần ngại ngùng. Chẳng qua cũng không còn trẻ tuổi nữa, chú ý tiết chế bảo dưỡng thân thể.” Nói xong anh ta liền cười.
Lâm Lam cho anh ta một chưởng vào dưới xương sườn: “Đùa bỡn đúng không, loại người không có vợ như anh, không có tư cách nói lời như thế.”
Dương Hàm ha ha.
Xem thời gian, Dương Hàm mời cô một bữa cơm, Lâm Lam cũng không làm chẫm trễ anh ta làm việc, cô liền rời bệnh viện đi đến xã mua bán.
Bởi vì cô đã đến nhiều lần, tất cả mọi người đều biết cô.
Thoáng chốc cô mua cả bốn khối xà phòng, nhân viên bán hàng đều nhìn cô giống như người ngoài hành tinh, không nhịn được lặng lẽ nói thầm với nhau cô tiền nhiều như nước, có điều cuộc sống, cũng không hoài nghi cô đầu cơ trục lợi, dù sao xà phòng rất đắt, cô dùng ba hào mua hai cục cũng không còn lợi nhuận, nhất định nhà mình dùng hoang phí.
Lúc này vật liệu khan hiếm, tiền cũng không dễ kiếm, người thành phố một tháng tiền lương hai đến ba mươi đồng tiền, bao gồm mua lương thực, rau cải, thịt trứng cùng với giấy vệ sinh than đá… tất cả dùng để chi tiêu. Một khối xà phòng như vậy phải dùng dây ni lông cắt thành bốn cục chia ra bán, một cục tám xu tiền, người thành phối một tháng một người chỉ có một cái như vậy. Rất nhiều người nhà, cho dù nhà có bảy tám miệng ăn một tháng cũng chỉ mua một khối nguyên vẹn như vậy, dùng tạm cũng đủ rồi.
Cô là một người phụ nữ ở nông thôn, lại mua nhiều như vậy!
Tất nhiên Lâm Lam sẽ không giải thích với người ta, trong lòng cô cũng đang rỉ máu, xà phòng chất lượng không tốt có còn hơn không, còn đắt, cũng không có vật gì tốt hơn để thay thế, cô chỉ phải làm như vậy thôi.
Trong lòng Lâm Lam thầm chửi đậu đen rau muống, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, một bộ dáng có phong phạm của người giàu có, để trong lòng những nhân viên bán hàng kia tấm tắc khen lạ kỳ.
Từ xã mua bán đi ra ngoài, đã một giờ rưỡi, Lâm Lam tùy ý đi dạo làm quen hoàn cảnh ở huyện thành, cũng không thấy ở đâu bán đàn piano, chắc phải lên thành phố mới có thể mua được. Hiện tại cô cũng không còn tiền, tất nhiên cũng không có ý nghĩ này, chờ chữa trị mắt cho Tiểu Vượng trước rồi hẳn tính tiếp.
Cô đi trước đến rạp chiếu phim, không nghĩ đến Hàn Kim Ngọc đã đến nơi này.Thấy Lâm Lam, cô ta còn thoáng mất hứng.
Rất nhanh một thanh niên cao gầy cầm vé xem phim bước đến đây, cả người anh ta mặc quần áo bình thường người thành phố hay mặc, trên tóc thoa dầu bôi tóc, trên túi áo bên ngực trái có cắm một cây bút máy. Thời điểm nhìn thấy các cô, lập tức nở nụ cười, chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Liễu Hạo Triết.”
Lâm Lam vốn cảm thấy tướng mạo anh ta rất bình thường, mặt hơi dài, môi bạc, thoạt nhìn có chút bạc tình, nhưng khi anh ta cười lên, cả người linh hoạt hẳn lên, ánh mắt sáng ngời có thần, từ trong ra ngoài đều là cười, tràn đầy sức cuốn hút.
Lâm Lam thấy vậy âm thầm lấy làm lạ, không nghĩ đến còn có người như vậy đây. Kiếp trước cô cũng xem như gặp không ít người, các ngành các nghề, các loại tính cách, loại người này tự nhiên cũng đã gặp.
Loại người này bình thường nhìn mặt ủ mày chau, đối với cái gì cũng không nhiệt tình, chỉ khi nào phát hiện thứ anh ta cảm thấy hứng thú, thì mặt mũi sẽ tràn đầy gió xuân.
Thoạt nhìn anh ta đối với Hàn Kim Ngọc chắc là rất hài lòng.
Cô cười nhẹ một tiếng: “Xin chào, tôi là chị dâu thứ ba của Hàn Thanh Sam.”
“Chị dâu thứ ba?” bộ dạng Liễu Hạo Triết làm như không thể tin được: “Không thể nào, nếu cô không nói tôi còn cảm thấy cô còn chưa kết hôn đâu đấy.”
Anh ta nói câu khen ngợi quá đáng này thì Lâm Lam cũng biết đó là một người có tâm cơ, có điều cô vẫn rất lễ phép cười cười: “Cậu thật khéo nói!.”
Nói chuyện mấy câu, Liễu Hạo Triết lập tức chạy đi mua một cây kem đá và hai cây kem sữa. Lúc này kem chính là một loại nước ngọt đông lạnh mà thành, ba hào một cây, có khi một hào một cây.
Liễu Hạo Triết đưa kem cho Lâm Lam và Hàn Kim Ngọc, mình ăn kem, “Ngày này quá nóng, chúng ta ăn kem xong,không khác lắm là có thể đi xem phim rồi.”
Lâm Lam nhìn đồng hồ, sắc mặt Hàn Kim Ngọc đều thay đổi, xem đồng hồ hay là xem cô ta đây!
“Bây giờ hai người mới xem phim à?” Lâm Lam rất buồn bực, đã đi ra ngoài gần một ngày rồi, tại sao các người không đi, lúc này mới đi xem phim?
Liễu Hạo Triết giải thích: “Buổi tối đồng chí Thanh Sam không thể ở lại, chỉ có thể xem phim vào ban ngày, nhưng phim chiếu ban ngày có hạn.” Dù sao người bình thường cũng đợi đến xế chiều tan việc mới đi xem phim, ban ngày rất ít.
Hàn Kim Ngọc nhìn Liễu Hạo Triết, thoáng nở nụ cười, vẻ mặt không phải rất vui vẻ.
Liễu Hạo Triết xem như không nhìn thấy, vẫn rất nhiệt tình theo sát các cô nói chuyện: “Bạn bè của tôi giúp tôi tìm vé xem phim, cậu ta vốn muốn đến, kết quả cậu ta lại có việc không đến được, chị ba cùng xem phim với chúng tôi đi. Nếu không chị ở ngoài này chờ cũng buồn.”
Anh ta đưa cho Lâm Lam một vé.
Lâm Lam lắc đầu: “Hai người xem đi, tôi qua bên kia đi dạo một chút là được rồi.” Lúc này cô không có hứng thú với xem phim, không bằng đi bộ một chút xem có cơ hội phát tài gì không.
Lại nói chồng của cô là cục trưởng cục công an, cô vẫn không có hành động gì, dù sao cũng không tiện, mặc dù mọi người đều muốn đầu ki đả bảo (đầu cơ trục lợi) kiếm chút tiền lời, dư luận cũng sẽ không nói gì, nhưng cái gì trái với chính sách, cô cũng không muốn làm.
Nhưng ra ngoài mua đồ vật người ta đầu cơ trục lợi để khiến cuộc sống của mình tốt hơn, thì không phải có gánh nặng gì cả.
Liễu Hạo Triết nói: “Chị dâu, nếu không xem phiếu vé này thì nó cũng trở thành vô dụng, chị đi đi.” Anh ta đưa phiếu vé cho Hàn Kim Ngọc.
Hàn Kim Ngọc bỉu môi, nhìn ngó Lâm Lam: “Chị cũng đi đi? Người ta mời chị rồi.” cô ta thấy Lâm Lam còn do dự, một tay nhét phiếu vé vào trong tay cô, càu nhàu: “Chị thật khó hầu hạ.” Lâm Lam không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Lúc sắp đi vào, Hàn Kim Ngọc thấy chỗ bán vé có bán hạt dưa, không cần phiếu vé, nhưng lại đắt. Liễu Hạo Triết không chủ động nói mua, cô ta cũng không lên tiếng, nhưng có chút không vui.
Vào trong ngồi theo số ghế, Lâm Lam ngồi ở bên cạnh Hàn Kim Ngọc.
Lúc này rạp chiếu phim cũng không có gì đẹp mắt, nhưng người ở chỗ này vẫn xem say sưa. Lâm Lam thật vất vả nhịn đến lúc chiếu phim xong, xem thời gian, còn chưa đến bốn giờ vừa lúc về nhà. Ra khỏi rạp chiếu phim, mặt trời vẫn còn trên cao, hơi nóng vẫn đập vào mặt như cũ.
Liễu Hạo Triết nói: “Chị ba, không bằng mời hai người một bữa cơm rồi hẳn về.”
Hàn Kim Ngọc: “Đi ăn cơm ở tiệm rất đắt, không ăn đâu.”
Liễu Hạo Triết cười nói: “Tiệm cơm đắt, có điều chúng ta không đi ăn ở tiệm cơm, bên cạnh có một ông cụ lưng còng, tự mình xào râu, nấu thức ăn vô cùng ngon. Hơn nữa ông làm chín món ruột già, mùi vị kia ngon tuyệt.”
Hàn Kim Ngọc cũng động lòng.
Lâm Lam nói: “Lời mời ăn cơm của cậu có thể để lần sau không? Trong nhà tôi vẫn còn có bọn nhỏ, phải về nhà rồi.”
Hàn Kim Ngọc bất mãn nhìn cô, ngại cô cản trở, Lâm Lam không có hành động nào.
Liễu Hạo Triết lại nói: “Đã như vậy, đành để lần sau vậy.” Anh ta liền đi mua một túi hạt dưa cho hai người ăn.
Hàn Kim Ngọc: “Sao lúc xem phim không mua?”
Liễu Hạo Triết nói: “Lúc xem phim cắn hạt dưa rắc rắc sẽ ảnh hưởng đến người khác.”
Lâm Lam bởi vì câu nói này mà nhìn anh ta, không nghĩ đến anh ta còn có tố chất này.
Liễu Hạo Triết thấy cô nhìn mình, liền cười cười với cô, Lâm Lam liền phát hiện anh ta thật rất biết cười, làm cho người ta cảm thấy anh ta đang cười chân thành, hơn nữa cười đến rất chân thành.
Lâm Lam đẩy xe đạp, chờ Hàn Kim Ngọc tạm biệt cùng Liễu Hạo Triết.
Liễu Hạo Triết cười nói: “Đồng chí Thanh Sam, cô trẻ tuổi có sức mạnh, cô chở chị dâu đi.”
Hàn Kim Ngọc: “…Chân tôi đau.”
Lâm Lam: cô nhóc, trước cho cô mặt mũi, ra khỏi thành để cho cô ra sức. Cô vẫy vẫy tay với Liễu Hạo Triết, chở Hàn Kim Ngọc đi, ra khỏi thành đổi lại với Hàn Kim Ngọc.
Mặc dù Hàn Kim Ngọc không vui nhưng vẫn đổi, thoạt nhìn giống như nhẫn nại đến cực hạn, nhưng tóm lại cũng không bộc phát.
Lâm Lam không chìu cô ta như vậy, hơn nữa hai người coi như đối đầu, tất nhiên không quan tâm đến chuyện cô ta xem mắt, cô cảm giác Hàn Kim Ngọc không vui, nhưng cũng không hỏi tại sao không vui.
Hoặc vui hay không.
Đến trong thôn, Hàn Kim Ngọc trả xe lại cho Lâm Lam, cũng không nói lời nào liền đi về nhà.
Hàn Thanh Hoa đang ngồi ở cửa hóng mát chờ ăn cơm, nhìn thấy cô ta trở về, cười hỏi: “Xem mắt thế nào rồi?”
Hàn Kim Ngọc giận đến nỗi lấy chiếc túi đập vào lồng ngực cậu ta mắng: “Em giới thiệu đối tượng tồi gì thế hả? Cả một ngày, đi với chị nói rách cuống họng cũng không mua được cho chị một ly nước lạnh, cô ta vừa đến liền đi mua kem cho cô ta ăn! Lấy lòng như vậy, là muốn xem mắt chị hay xem mắt cô ta hả?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn Thanh Hoa tuyệt đối không phải xuyên không cũng không phải trọng sinh. Hmm. Xuyên không là nữ chính có Bàn Tay Vàng (Trộm). Không cho người khác dùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...