Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá


Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Lúc buổi trưa, đi huyện Hoài Thanh, Lưu Kiếm Vân gọi điện thoại tới đây: “Hàn cục, Hồ Khải Sinh không có về nhà, đi bộ đội thăm người thân rồi.”
Kẻ giảo hoạt này, không cần đoán cũng biết lão lấy quan hệ, để  tư lệnh Trần vội gọi đến giúp đỡ bắt chẹt Hàn Thanh Tùng.
Lúc xế chiều, Hàn Thanh Tùng trả lời điện thoại cho tư lệnh Trần, trước đó anh đã gọi cho chủ nhiệm Phương, tỏ vẻ chính mình cần phải đến nơi khác không có ở phòng làm việc cho nên không tiếp điện thoại của tư lệnh Trần.
Chủ nhiệm Phương xuống giọng: “Cục trưởng Hàn, có phải các anh đi huyện Hoài Thanh rồi hay không?”
Hàn Thanh Tùng hào phóng thừa nhận: “Phát hiện có nhân viên khả nghi, muốn đi điều tra.”
Chủ nhiệm Phương: “Được rồi.

Cho dù người nọ có làm đầu bếp cho kẻ địch cũng là do thân bất do kỷ, không phải lỗi lầm lớn gì, tha được người ta thì cứ tha đi.”
Hàn Thanh Tùng: “Chủ nhiệm Phương, chúng tôi đã có chứng cớ, lão ấy có liên quan đến vụ án tranh mua lương thực nộp thuế hai mươi năm gần đây, cho nên cần lão trở về trả lời câu hỏi.”
Chủ nhiệm Phương nghe vậy rất kinh ngạc: “Vụ án lương thực nộp thuế?” Nếu quả thật là như vậy, vậy cũng cần thận trọng.
Hàn Thanh Tùng: “Nếu như lão chưa làm qua, chỉ cần trở về nói rõ ràng là được, không cần thiết phải trốn ở bộ đội.”
Chủ nhiệm Phương cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa: “Cậu chờ, tôi báo cáo với tư lệnh Trần, sau đó sẽ điện thoại lại cho cậu.”
Hàn Thanh Tùng cúp điện thoại, trốn vào bộ đội liền mọi sự không lo sao? Làm sao bộ đội lại thành ô dù của lão ta? Chỉ cần lão ta có tội trốn ở nơi nào cũng không trốn được.

Cho dù lão đã cứu người, nhưng nếu như lão có tội phản quốc, ai dám bao che? Lão có cứu quân ủy trung ương cũng không có tác dụng.
Rất nhanh điện thoại liền vang lên, lần này Hàn Thanh Tùng không có trốn, trực tiếp nhận.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến Miêu Hỉ Phát lớn giọng: “Hàn Thanh Tùng, tôi nghe nói cậu muốn bắt lão Hồ của tôi?”
Trong đầu Hàn Thanh Tùng thoáng chuyển mới ý thức người gọi đến là Miêu Hỉ Phát, thản nhiên nói: “Chẳng qua tìm lão hỏi vài câu.”
“Cậu có chứng cớ chưa?”
“Theo ý lão bí thư, tôi nên trực tiếp chống lại lệnh bắt? Tốt, vậy thì đi.” Có chứng cớ làm sao sẽ chỉ đi hỏi, tự nhiên là bắt rồi.
“Cái gì.

Chúng bây, chúng bây….

hmm!” Miêu Hỉ Phát cuống cuồng: “Thật có chứng cớ à.”
Hàn Thanh Tùng: “Lão đến, thì có.”
Đối diện trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài cúp điện thoại.
Hàn Thanh Tùng là ai, bọn họ không phải không biết, không đánh khi không nắm chắc trận chiến, không nói khi không nắm chắc.


Người ta gọi là: không nói láo.
Kế tiếp Hàn Thanh Tùng bắt đầu viết đơn cho bộ đội, yêu cầu điều Hồ Khải Sinh về nguyên quán, do cục công an tiếp nhận điều tra.

Chỉ cần Hồ Khải Sinh bị định tội, những người khác đều chạy không thoát.

Mà sở dĩ Hồ Khải Sinh có thể trốn ở bộ đội, cũng do con của lão là Hồ Tông Ngu đang nhậm chức ở bộ đội.
Chờ anh viết đơn xong, ký tên, ngày mai đi đến cách ủy hội tìm chủ nhiệm ký tên đóng dấu nữa là có thể đưa công an mang đến quân phân khu Minh đảo, trực tiếp yêu cầu mang Hồ Khải Sinh về.
Hàn Thanh Tùng về nhà trước, Lâm Lam đang dẫn bọn nhỏ làm bánh ngọt ở trong sân.
Kể từ khi các con lớn có sức lực, Lâm Lam lại đổi cách sai sử bịp bợm lừa bọn nhóc làm đồ ăn, dân bản xứ chưa từng nghe qua như vậy, cô đều có khả năng làm ra.

Trong nhà có cây đại hoàng trộn lẫn bột gạo, còn mua một ít gạo nếp ở công ty lương thực, đào rửa sạch sẽ để trên nồi hầm chính, sau đó bên trong để cái máng gỗ đảo đảo.
Hai anh em Đại Vượng và Nhị Vượng hợp tác, một người thử một chút, gạo dẻo dẻo kia rất nhanh đã bị đánh cho nấu nhừ sềnh sệch, nếm thử vừa dẻo lại vừa mềm, dính dẻo thơm hương, rồi đem hỗn hợp đường đỏ xào với bột đậu, bánh đậu, mứt táo quấn lại, lúc bắt đầu ăn mùi vị càng thêm phong phú mê người.
Mạch Tuệ và Tiểu Vượng ở một bên hỗ trợ làm thành các loại hình dáng, có thể cầm đi tặng người.
Lâm Lam nhìn anh trở lại, cô đút bọc đường vừa nắn thành hình heo nhỏ cho anh: “A ——”
Hàn Thanh Tùng lặng yên cúi đầu há mồm, ăn heo nhỏ có mũi heo to quá đáng vào trong miệng, dính dẻo ngọt, còn có mùi thơm của hạt vừng, ăn rất ngon.
Lâm Lam: “Đến lúc đó ăn cùng lạp xưởng, càng xứng.”
Cô để Tiểu Vượng mang đi cho anh em Cao Vũ một chút, Tiểu Vượng trở lại cầm theo một bao lớn tôm bóc vỏ và cá mực nhỏ.
Ăn cơm xong, Hàn Thanh Tùng nói với Lâm Lam: “Gần đây trời lạnh, không nên ra cửa.”
Lâm Lam gật đầu: “Bọn nhỏ đều được nghỉ, chúng ta tạm thời cũng không đi ra ngoài, hầu như đều đợi ở trong nhà và cục công an.”
Cô hiểu ý Hàn Thanh Tùng.

Mặc dù Hồ Khải Sinh sẽ không ra tay với người vô tội, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.
Mặc dù Hồ Khải Sinh bại lộ, nhưng vẫn chưa có chứng cớ xác thật, mà người khác trước có thể diện có thân phận, con trai và cháu gái đều có tương lai rất tốt, không có khả năng bí quá hoá liều.
Chẳng lẽ lão bị vạch mặt rồi bắt cô uy hiếp Hàn Thanh Tùng nói gì mày không buông tha tao, tao liền giết cả nhà mày? Đây là cách làm của dân liều mạng, Hồ Khải Sinh không phải dân liều mạng, từ trước đến giờ lão cao cao tại thượng bày mưu nghĩ kế, xem người khác như con kiến hôi hoặc con cờ, làm sao lão có thể làm như vậy?
Nếu như lão làm như vậy, cho dù uy hiếp Hàn Thanh Tùng, làm sao có thể uy hiếp chính phủ?
Cục công an sẽ đưa lão ra công lý.
Cho nên, Hồ Khải Sinh nhất định sẽ không động thủ với người nhà Hàn Thanh Tùng, ít nhất sẽ không vạch mặt uy hiếp ra bên ngoài như thế.
Đêm khuya, bên phương hướng nhà máy dầu truyền đến tiếng nổ mạnh, liền nhìn thấy một quả cầu lửa đỏ rực bay lên trời, bay lên giữa không trung mới tiêu tán.
“Chuyện gì xảy ra?” Dân binh tuần tra đang thay ca kinh hãi nhảy dựng lên.
“Nhanh đi, mau đi xem một chút!”

“Đi cục công an báo án!”
“Đi báo cho đại đội phòng cháy chữa cháy, đại đội phòng cháy chữa cháy!”
Rạng sáng mùa đông khắc nghiệt, thị trấn nhà máy dầu huyên náo, bởi vì công nhân nào đó thao tác sai dẫn đến nồi hơi nổ tung, có người gào khóc có tiếng thét, có người đánh nhau ẩu đả, đội dân binh tuần tra, đại đội phòng cháy chữa cháy, cục công an toàn bộ xuất động.
Hàn Thanh Tùng cũng bị người gõ cửa đánh thức, anh rón rén xuống đất mặc quần áo, còn dịch lại góc chăn cho Lâm Lam, sau đó đeo súng lục ra cửa.
“Hàn cục, có phải Hồ Khải Sinh giở trò hay không?”
Lúc Hàn Thanh Tùng đánh rắn động cỏ lại hoài nghi Hồ Khải Sinh có chó cùng rứt giậu, để La Hải Thành và Lưu Kiếm Vân ngoài lỏng trong chặt, vừa đề cao cảnh giác lại không thể quá mức khẩn trương làm cho người ta nhìn ra an bài.

Hiện tại có chút gió thổi cỏ lay, La Hải Thành liền hoài nghi là Hồ Khải Sinh.
Hàn Thanh Tùng: “Lấy bất biến ứng vạn biến.” Quản hắn khỉ gió bốc cháy hay đánh nhau ẩu đả, cục công an sắp xếp không thể biến.
La Hải Thành: “Được.”
Chủ nhiệm Tần, tất cả đám người Cao Vệ Đông cũng bị thức tỉnh, rối rít đi tới cục công an hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Bận việc hơn nửa đêm, ngày hôm sau còn phải đi khảo sát hiện trường, điều tra, đem nhân viên nhà máy dầu lúc đó tìm đến hỏi thăm cẩn thận, xem thử rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là cố ý.

Đồng thời đội tuyên truyền dùng loa lớn di chuyển phát thanh cả huyện, yêu cầu tất cả nhà xưởng, các đơn vị tăng cường tuần tra cuối năm, chú ý các hạng mục an toàn.
Kết quả ngày đó lại có một hộ gia đình bốc cháy.

Bởi vì có đứa nhỏ đái dầm, đem tấm chăn của đứa nhỏ vắt lên trên bếp lò hong khô, người trẻ tuổi đi làm, người già ở trong phòng trông trẻ, không biết như thế nào tấm chăn rớt xuống bốc cháy.

May mà trong thành cũng có chuẩn bị, đại đội phòng cháy chữa cháy kịp thời xuất động, cộng thêm dân chúng chung quanh giúp đỡ, cũng không xảy ra thành tai họa lớn.
Mùa đông trừ phi là nhà xưởng cùng đơn vị giàu có, để cho công nhân viên lắp đặt tấm sưởi, đa phần đều dùng bếp lò.

Sử dụng bếp lò vô ý, buổi tối ngạt thở mà chết, hoặc không cẩn thận xảy ra hỏa hoạn, hằng năm đều tăng nhiều lên.
Năm ngoái lúc bắt đầu Lâm Lam dẫn theo đội tuyên truyền nói rõ tổ chức an toàn sử dụng bếp lò hợp quy tắc, kêu gọi mọi người chú ý an toàn vệ sinh bếp lò, thực tế chỉ có ít người già tránh khỏi trúng độc, nhóm lửa tai họa.
Khi bọn họ tuyên truyền, năm ngoái không có xảy ra sự kiện người bị ngạt thở chết, cũng không có hoả hoạn, năm nay cũng bình an vô sự, chẳng qua lại không nghĩ tới gần tới lễ mừng năm mới, lại bốc cháy.
Thời điểm cục công an cho người đi điều tra vụ án cháy nhà, trong huyện thành lại xảy ra vụ án giết người, chồng giết vợ.
Trải qua thẩm vấn, người chồng nhất định nói vợ hắn cho hắn đội nón xanh, nhưng hàng xóm cùng các đồng nghiệp làm chứng, mặc dù người phụ nữ kia hơi hoạt bát một chút, nhưng căn bản không có quá giới hạn.

Ngược lại người đàn ông bởi vì vợ rất xinh đẹp được người hoan nghênh, mình vẫn luôn tự ti, cuối cùng không biết tại sao lại động sát tâm.
Chơi như vậy, cục công an lại nhốt một số người, người ở cục công an chân không chạm đất mệt mỏi không nhẹ.

Hôm sau Lưu Kiếm Vân từ bộ đội gọi điện thoại về, bọn họ đã bàn bạc xong, Hồ Tông Ngu cũng không gây khó khăn, Hồ Khải Sinh cũng một bộ không biết chút gì, rất sẵn lòng trở về phối hợp điều tra.

Bọn họ thanh thủ ngày hôm sau lên xe lửa, không kém lắm đến tối ngày mai là đến cục cục công an huyện.
Buổi tối sau khi tan việc, La Hải Thành đi dạo một vòng ngáp hỏi: “Tiểu Vương, tối nay người nào trực đêm?”
Hai ngày này toàn bộ người ở cục công an đều mệt mỏi không nhẹ, cả đám đều hận không được nhanh chóng về nhà ngủ, ai cũng không muốn trực đêm.
Nhân viên ở lại trực đêm đều là cục công an tự sắp xếp tốt, trừ cục trưởng những công an khác bao gồm đội trưởng đều phải thay phiên trực đêm.

Tạm thời giữ lại tất cả một người, một người chịu trách nhiệm nghe điện thoại và một người tiếp đón nửa đêm báo án ở cục công an.
“La đội, là tôi và tiểu đội Mã.”
La Hải Thành xem xét: “Anh ta đâu?”
“Lập tức tới.”
La Hải Thành cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy lúc trực ban, không phải anh ta đi trễ thì về sớm, có đôi khi cả đêm cũng không thấy, có khả năng thì giữ lại, không thể làm thì dẹp đi.” Nói xong khoác áo khoác của mình rồi đi ra ngoài.
Tiểu Vương cùng người khác cười cười: “Hai ngày này đều mệt muốn chết, La đội đều nóng nảy luôn rồi.”
Bọn họ cũng biết, Mã Chí Ba vẫn không ưa La đội, không có việc gì sẽ làm cho La đội ngột ngạt.

Hắn ngày ngày một không phục hai không cam lòng, La đội vẫn đều nhẫn nhịn, hai ngày này huyện thành bận rộn, tất cả mọi người đều loay hoay giống nhau, Mã Chí Ba còn như vậy thật quá không có nhãn lực rồi.
Mã Chí Ba là điều tra một đội ở cục công an, lúc ban đầu giống như Lưu Kiếm Vân, đi theo phó cục Lý, hắn là người đắc lực có khả năng của phó cục Lý.
Sau đó Hàn Thanh Tùng chuyển đến trong huyện, phó cục Lý vì phân chia địa bàn đề bạt người một nhà chèn ép những người khác, Mã Chí Ba được đề bạt làm đội trưởng.

Kết quả bởi vì vụ ná năm ngoái kia, phó cục Lý phối hợp không đắc lực, nhân thủ Hàn Thanh Tùng có thể dùng quá ít, dẫn đến Vương Quốc An bắn chết lão Lục.

Sau đó lão cục trưởng đánh nhịp giao đội hình trinh sát trọng yếu nhất của cục công an cho Hàn Thanh Tùng quản, sau này Cao Vệ Đông thượng vị, lại càng bật đèn xanh cho Hàn Thanh Tùng, cũng không cần tìm cục trưởng phê chỉ thị.
Hàn Thanh Tùng liền một lần nữa sắp xếp nhân viên, đưa đám người La Hải Thành nằm vùng đi vào, lại từ dân binh thông gia tất cả công xã chọn dân binh ưu tú nhất bổ sung cho lực lượng công an, đồng thời đem những kẻ ăn bám bên trong đội hình trinh sát đá ra, để cho bọn họ đi quản hộ khẩu, hậu cần các loại.
Xuất thân Mã Chí Ba cũng là quân nhân giải ngũ, năng lực vẫn phải có, nhưng bởi vì không phục cấp trên an bài phân chia địa bàn, dẫn đến hỏng việc, cho nên bị giáng chức thành nhân viên cảnh sát bình thường.

Vốn tưởng rằng được lên đội viên lại bị Hàn Thanh Tùng đánh tan chia năm xẻ bảy, trong lòng hắn vừa ngột ngạt lại vừa tức giận, mấy lần oán trách cùng phó cục Lý.

Ngoài miệng phó cục Lý nói để hắn tạm thời nhẫn nại, nhưng thật ra hắn ta cũng không có cách nào hay ho.
Ngày khác những lúc tìm đồng nghiệp uống rượu cũng khó tránh khỏi oán trách một hai câu, mấy ngày qua loay hoay làm việc liên tục, mệt mỏi muốn chết, còn sắp xếp hắn trực đêm, trong lòng hắn rất không thoải mái.
Lưu Kiếm Vân coi như xong, hắn không ganh đua so sánh, nhưng tại sao La Hải Thành càng ngày càng lấn lên đầu mình đây chứ?
Mã Chí Ba từ bên ngoài trở lại, nhìn thấy La Hải Thành đạp xe đạp rời đi mới tiến vào, hắn giơ lên một bao giấy dầu củ lạc luộc, còn đeo hai chai rượu, một chút đường tỏi muối, vào phòng trực ban liền cười nói: “Mấy ngày qua làm cho chúng ta mệt thảm rồi.

Trời lạnh quá, uống hai ngụm rượu cho ấm người đi.”
Công an Tiểu Vương cười nói: “Đội phó Mã, cẩn thận tránh phạm sai lầm.”
Mã Chí Ba thấy hắn gọi mình là đội phó có chút hưởng thụ cũng có chút chua xót trong lòng: “Này, có sai lầm gì? Cũng chỉ có trách nhiệm nhận điện thoại, ứng phó báo cảnh sát nửa đêm thôi.


Hai ngày trước làm liên tục, hôm nay mới được yên tĩnh, dựa theo kinh nghiệm phong phú của tôi, khẳng định không có chuyện gì.”
Công an Tiểu Vương thoáng suy nghĩ không cự tuyệt, cùng Mã Chí Ba uống chút ít rượu.

Kết quả cứ như vậy nhấp hai chung lại nhấp hai chung, cuối cùng thành ra uống quá nhiều, cũng hơn nửa cân rượu vào trong bụng hắn.

Tửu lượng của hắn vốn cũng chỉ có một hai lượng, bình thường lại không có cơ hội uống, lúc này choáng váng đầu óc đến lợi hại, liền hướng vào ổ ở góc tưởng đắp chiếc áo khoác quân dụng rồi đi ngủ.
Mã Chí Ba cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến bản ghi chép đưa cơm tối của phạm nhân đang bị giam giữ.
Hắn cầm theo bình rượu còn dư lại cùng củ lạc kia đi đến tiểu viện phía sau, gõ cửa.
Phòng thường trực lập tức có công an trực ban thăm dò nhìn xem một chút: “Chuyện gì?”
Mã Chí Ba: “Lão Lý, là tôi.

Kiểm tra theo lệ, hai ngày nay nhốt người khác nhiều, trong phòng có đánh nhau gì không.”
“Đội phó Mã à.

Không có, mùa đông rét lạnh mọi người đều run rẩy, đánh cái gì mà đánh.” Lão Lý mở cửa để Mã Chí Ba đi vào.
Mã Chí Ba đem rượu cùng củ lạc vào phòng thường trực, hắn hiểu lão Lý là một người thích rượu ngon, mùa đông trực đêm lạnh, chính hắn còn mang theo chút rượu uống để ấm người đây.
“Ơ, Mã đội, mời tôi uống rượu sao? Vậy cũng ngại quá.”
“Có cái gì mà ngại, trời đông lạnh lẽo, tôi cũng có trách nhiệm trực ban như cậu, cùng nhau uống cho ấm người.

Cậu trước ăn uống đi, tôi đi xem một vòng.”
Hắn để cho lão Lý nhấp hai chung rượu nóng hổi, hắn cầm đèn pin đi tuần tra một vòng.
Một lát sau, Mã Chí Ba dò xét trong sân rộng và tiểu viện một lần, trở lại thấy lão Lý uống đến vui rạo rực, hai mắt cũng bắt đầu say.

Hắn cười nói: “Rất tốt.

Sao không thấy tên giết bà vợ đâu?”
Lão Lý thở dài một tiếng: “Hàn cục nói đó tội phạm trọng hình, chắc chắn tử hình, nhốt một mình ở nơi quan trọng hơn nơi đây.”
Trong lòng Mã Chí Ba cười lạnh, cứ như vậy phá cục công an, tạm thời nhốt một chỗ cũng như chỗ này, còn quan trọng hơn nơi này.

Đừng tưởng rằng hắn không biết, hắn chạy một vòng cũng biết người nào nhốt ở chỗ nào.
Hắn và lão Lý lại trò chuyện một lát, nhìn lão Lý uống đến mê mẩn trợn mắt, lúc này mới tạm biệt.

Lão Lý người này, hằng ngày trực đêm thường xuyên uống đến say khướt, chỉ có điều không xảy ra chuyện gì, cũng không có người tình nguyện chọc đến chỗ Hàn Thanh Tùng.
Mã Chí Ba bắt tay lấy đèn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui