"Ai nói có em dâu tư? Chuyện này còn chưa đề cập tới đâu.
" Bà Dương cảm thấy có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của Dương Kế Tây.
"Hôm qua, vẻ mặt chú tư rất vui vẻ, con vừa hỏi thì biết được ba mẹ chuẩn bị nhờ bà mối tới cầu hôn.
" Dương Kế Tây cười nói: “Quên đi, trong nhà tăng cường cho anh em khác thì tăng cường đi, con và Quý Phương cũng không có năng lực gì, từ giờ trở đi, chuyện trong nhà này, chúng con sẽ chỉ làm những gì nên làm ở nhà là được.
"
Nói xong, anh trực tiếp đi ra khỏi phòng bọn họ.
Kỳ thật lần này anh chính là cố ý nói lời này, sau này đừng coi hai vợ chồng bọn họ là con bò già để sai sử!
"Ý nó đây là gì? Nó đang oán chúng ta à?"
Ông Dương tức giận nói.
“Nhà đông con như vậy, làm sao có thể chăm sóc cố được hết? Hơn nữa, chẳng phải nó rất có bản lĩnh hay sao? Tự mình đều dành dụm tiền sính lễ cưới người vào cửa.
Đã có bản lĩnh như vậy thì chúng ta cần quan tâm làm gì?”
Bà Dương cũng tức giận: “Nó còn tưởng không để ý đến trong nhà nữa, quả thực là đang nằm mơ! Chỉ cần không phân gia, chỉ cần nó vẫn là con của chúng ta, Tôn Quý Phương vẫn là con dâu của chúng ta, phải quản, nên làm gì thì phải làm!”
Những lời này khiến ông Dương cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Sáng sớm hôm sau, Dương Kế Tây cõng một chiếc sọt không lớn không nhỏ, dưới đáy đặt 96 quả trứng gà, phía trên phủ cỏ dại lại, hai người bèn đi ra ngoài.
Hiện giờ trong không gian chỉ có hơn hai kg kẹo và bốn quả trứng ở Tổ Phúc.
“Tới nhà Yêu Muội trước đi.
” Tôn Quý Phương nói.
"Được.
"
Khi bọn họ đến nhà Dương Yêu Muội, Dương Yêu Muội đang don dẹp chuồng gà, còn Lưu Chương thì đang định đi ra sau núi đốn củi.
“Anh ba, chị dâu ba?”
Lưu Chương mở cửa sân ra thì nhìn thấy bọn họ từ trên đường nhỏ đi tới, nghe thấy bọn họ trả lời, Lưu Chương liền chạy nhanh tới chỗ Dương Yêu Muội đang ở bên kia chuồng gà: "Anh chị ba tới đây! Chắc chắn bọn họ chưa ăn cơm đâu, mau nấu hai bát mì trứng đi!"
"Vâng!"
Dương Yêu Muội cũng vui vẻ, vội vàng rửa tay rồi đi vào bếp.
"Đừng cho trứng, đùng cho trứng.
" Dương Kế Tây vội vàng xua tay.
Nhưng Lưu Chương lại cười nói: “Trong nhà để dành được mười mấy quả rồi, dốc hết sức ăn là được!”
“Không, không.
” Tôn Quý Phương cũng xua tay: “Chúng ta ăn ngán rồi.
”
"Hả?"
Sau khi vào sân, Dương Kế Tây buông sọt xuống, mở đám cỏ dại ra cho anh ấy xem, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tới đây chỉ để đưa trứng mà thôi.
”
Lưu Chương hít một hơi, nhìn xem vị trí đám cỏ dại, này sợ là có nửa sọt trứng gà đi?
"Anh ba, chúng ta cũng không thể làm chuyện trái kỷ luật được!"
Lưu Chương gian nan nói.
"Anh không có! Dù sao những quả trứng gà này đều là đứng đứng đắn đắn.
" Sau khi nhìn thấy Tôn Quý Phương đi nhà bếp ngăn cản Dương Yêu Muội đánh trứng, Dương Kế Tây vác sọt trên lưng đi đến nhà chính.
"Anh và Quý Phương đã bàn bạc rồi, trẻ con một tuổi có thể ăn không ít thứ, canh trứng rất bổ dưỡng nên hãy cho nó ăn đi.
”
Nói xong, anh giục Lưu Chương lấy rổ ra đựng trứng, chuyện này anh có thể nói với Lưu Chương cũng chính là vì anh ấy kín miệng, Yêu Muội lại càng hướng về anh, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra một lời với ai.
Nhìn thấy Lưu Chương không nhúc nhích, Dương Kế Tây bất đắc dĩ nói: "Chú còn không tin nhân phẩm của anh à?"
“Không phải.
” Lưu Chương gãi đầu, vẫn là nghe lời anh đi lấy rổ, anh ấy cũng hiểu biết về người anh vợ này, là người nói một không hai, nhân phẩm của anh ấy cũng không có vấn đề gì, nếu đã nói lai lịch của trứng gà này đến từ một nơi hợp pháp thì nó nhất định đến từ một nơi hợp pháp!
Dương Kế Tây đếm ra 46 quả trứng gà ra và bỏ vào hai rổ tre.
"Quá nhiều!.
.
"
Lưu Chương cau mày lại.
"Nhiều cái gì, nhìn bộ dáng hai người các em gầy như vậy, người lớn cũng phải bồi bổ!"
Dương Kế Tây lại phủ cỏ dại lên, liếc nhìn bờ vai gầy gò của Lưu Chương.
Hai mắt Lưu Chương nóng lên, vội vàng cúi đầu đồng ý, mang trứng gà đi cất.
Mà Dương Yêu Muội ở bên này còn không biết chuyện trứng gà nên cô ấy không nghe lời Tôn Quý Phương nói, vẫn tiếp tục nấu hai quả trứng gà.
Rơi vào đường cùng, hai người đành ăn mì thô kia.
“Đây là mì lần trước chúng ta đưa phải không?”
Dương Kế Tây hỏi.
"Vâng.
” Dương Yêu Muội cười nói: “Trong nhà còn rất nhiều khoai lang cho nên không ăn.
"
Thực tế là luyến tiếc.
Hai người Tôn Quý Phương làm sao lại không hiểu chứ?
Dương Kế Tây lại lấy ra một cân kẹo chia ra lúc trước khi ra ngoài, đặt lên bàn: “Kẹo ăn hết chưa? Cầm lấy đi.
"
"Chưa hết, còn hơn hai mươi chiếc nữa.
" Họ thật ra không tiếc cho đứa nhỏ ăn kẹo, nhưng mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể cho nó hai chiếc.
“Lần trước là cho đứa nhỏ ăn, lần này là cho hai người các em ăn.
Sao hơn nửa tháng không gặp đã gầy đi một vòng rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...