Dương Kế Tây nắm lấy tay Tôn Quý Phương, nhẹ nhàng hôn lên, khàn khàn nói: "Anh đã trở lại.
"
Tôn Quý Phương không ngờ anh lại làm chuyện như vậy trước mặt mẹ chồng, mặt cô đỏ bừng.
“Tỉnh lại thì tốt rồi.
” Bà Dương nắm tay đứa cháu trai ngây thơ vào nhà, bởi vì lúc nãy Tôn Quý Phương quay lưng về phía bà nên bà không nhìn thấy hành động nhỏ của hai người.
Lúc này bà đang lo lắng nhìn Dương Kế Tây: "Anh không biết mẹ lo lắng cho anh đến thế nào đâu, mấy ngày nay mẹ đều ngủ không ngon.
"
Dương Kế Tây cụp mắt, nhưng cũng không chịu buông tay, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, mới ngước mắt lên mỉm cười.
"Để mẹ phải lo lắng rồi, vừa mới nghe thấy Quý Phương nói đến tiền thuốc, lập tức tỉnh lại, con cũng biết cuộc sống ở trong nhà là như thế nào.
"
"Mới vừa kết hôn đã sử dùng tiền hồi môn của Quý Phương.
Con thực sự là! "
Hai ngày này anh cũng không ăn gì, chỉ có Tôn Quý Phương đút nước và thuốc cho anh, nên mặt anh nhìn gầy đi và có chút xanh xao tái nhợt.
Dương Kế Tây cũng không đẹp trai, nhưng anh là kiểu người càng nhìn càng bắt mắt, lúc này trông anh có chút ốm yếu còn có vài phần đáng thương không thể tả.
Nhìn thấy Dương Kế Tây như vậy, trong lòng Tôn Quý Phương cảm thấy rất khó chịu, muốn nói chuyện nhưng ngón tay lại bị nhéo nhẹ một chút.
Cô sửng sốt một lúc rồi cúi đầu không nói gì.
Bà Dương đã sớm cất tiền xong từ lúc Tôn Quý Phương quay người chạy về phía Dương Kế Tây, nghe đến lời này, sắc mặt không thay đổi, lại lấy tiền ra đặt lên chăn.
Cũng không nghe thấy gì từ giọng điệu đó.
"Mẹ cũng biết điều này, chỉ là phải để cho Quế Phương thiệt thòi rồi, chúng ta chỉ có thể làm được đến mức này, sau này mẹ sẽ bù đắp lại.
"
“Mẹ thật tốt.
” Nhìn thấy bà đang nói chuyện với Tôn Quý Phương, Dương Kế Tây đưa tay cầm lấy năm tờ tiền kia, cười vui vẻ với bà Dương: “Mẹ, con đói quá.
”
"Trong nồi có cháo tấm, mẹ nghĩ bất cứ lúc nào con cũng sẽ tỉnh lại có thể uống mấy ngụm.
" Bà Dương liếc nhìn hai tay đan vào nhau của hai người, nói.
"Để con đi lấy nó.
"
Tôn Quý Phương, người luôn lo lắng cho Dương Kế Tây nhẹ nhàng nói.
"Chúng ta cùng nhau đến đó đi, anh cũng muốn đi ra ngoài.
"
Dương Kế Tây không buông tay, tự mình xuống giường, xỏ dép rơm vào, cùng Tôn Quý Phương chậm rãi đi về phía trước.
Cháu trai nhỏ thấy anh bước đi chậm như vậy, liền bắt chước anh từ phía sau, Dương Kế Tây quay đầu nhìn lại, hơi mỉm cười với cháu trai nhỏ, nếu anh nhớ không lầm, sau này tên nhãi con này vào thành làm con rể tới cửa, điều này khiến anh trai cả Dương Kế Đông rất tức giận.
Bà Dương vẫn đứng ở bên mép giường nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng đứa con trai thứ ba, hơi nheo mắt lại, sao bà lại có cảm giác thằng ba bị bệnh xong lại thay đổi chứ?
Ông Dương có hai anh em trai và một cô em gái.
Ông và bà Dương sinh được bốn người con trai và một cô con gái, các con trai là con cả Dương Kế Đông, con thứ hai Dương Kế Nam, con thứ ba Dương Kế Tây, con thứ tư Dương Kế Bắc và con gái út là Dương Yêu Muội.
Con cả, con thứ hai, con thứ ba và Yêu Muội đều đã kết hôn, nhưng hiện giờ chỉ có con thứ tư Dương Kế Bắc vẫn ở một mình.
Ông Dương là đứng thứ ba trong số các anh em, sau khi gia đình phân gia, ông dựng một ngôi nhà tranh ở bên cạnh ngôi nhà cũ, người anh cả của ông ở trong ngôi nhà cũ, người anh thứ hai dựng một ngôi nhà ở bên kia ngôi nhà cũ.
Nhà của ba anh em xếp thành hàng dài, đứng ở trong sân nhà mình có thể nói chuyện lớn tiếng với nhà anh hai ở xa nhất.
Dương Kế Tây đứng ở trong sân, đắm mình trong ánh nắng mùa xuân ấm áp, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, Tôn Quý Phương ở bên cạnh đỡ anh, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Anh không sao mà.
"
Anh thì thầm nói.
Tôn Quý Phương hít một hơi thật sâu: "Vâng!"
Nhà ở của nhà họ Dương không lớn, cũng chỉ có bốn phòng không kể kho củi và nhà bếp, từ bên ngoài nhìn vào, kỳ thật bên trong có năm phòng, trong đó có một phòng được ngăn cách, Dương Kế Tây ở một bên, Dương Kế Bắc sống ở một bên.
Vì vậy phòng của họ là phòng nhỏ nhất trong nhà.
Trong nồi quả nhiên có cháo tấm, nhưng nhìn là viết chỉ dành cho một người ăn, đây là để dành cho Tôn Quý Phương chứ không phải cố ý để lại dành cho mình như lời bà Dương nói như vậy.
“Anh ăn đi, em không đói.
”
Tôn Quý Phương đem cháo đặt trước mặt anh, thúc giục.
Cô quả thực không đói, trước đó cô vẫn luôn lo lắng cho Dương Kế Tây nên cũng không ăn cái gì.
Chỉ ăn hai bữa trong hai ngày qua.
Dương Kế Tây không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến tủ đựng bát lấy ra hai quả trứng từ dưới chiếc bát sứ sứt mẻ, đây là thói quen của bà Dương, vốn thích để những quả trứng vừa nhặt lên đặt dưới bát sứ úp ngược.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...