“Anh đã nói em phải tin anh rồi mà.” Tôn Quý Phương không muốn tin những cái đó là sự thật, cô cố chịu đựng khó chịu, ôm lấy cánh tay của Dương Kế Tây: “Anh Tây, nếu anh thật sự bị khống chế, em sẽ lấy đá đập vào đầu anh."
"Cảm ơn em.” Dương Kế Tây cười khúc khích, ôm chặt lấy cô: “Nhưng em nói đúng, chúng ta đều phải tin tưởng..."
Cuối cùng, Tôn Quý Phương lấy ra hai đồng rưỡi, dư lại 50 đồng lại đặt vào túi tiền, đưa cho Dương Kế Tây bỏ vào không gian.
Hai người lại thân mật trò chuyện một lúc, Dương Kế Tây đi đun một xô nước vào nhà để Tôn Quý Phương lau: "Mẹ ở bên ngoài à?"
"Không có."
Dương Kế Tây không nhìn thấy ai, lắc đầu.
Sau khi Tôn Quý Phương lau xong, Dương Kế Tây liền lấy quần áo cô đã thay đi giặt sạch sẽ.
Tôn Quý Phương ngồi ở một bên, vẻ mặt ngọt ngào nhìn anh: “Anh có biết tại sao ba mẹ em lại chọn anh không?”
“Không phải nói nhìn trúng tình cảm anh dành cho em sao?”
Nói đến đây, Dương Kế Tây cảm thấy rất áy náy, sau khi anh bị khống chế, anh đã cô phụ Tôn Quý Phương.
“Có phải anh lại nghĩ đến cơn ác mộng đó à?” Tôn Quý Phương liếc mắt một cái là có thể biết anh đang suy nghĩ gì, nghiêm túc nói: “Em đã nói với anh rồi, nếu muốn một lần nữa sống tốt thì đừng tiếp tục nghĩ về giấc mơ đó nữa.
"
“Là lỗi của anh.” Dương Kế Tây xin lỗi: “Em nói đúng, chúng ta phải dẫm lên ác mộng kia, sống tốt cuộc sống của mình!”
“Vậy thì nói tiếp đi.” Tôn Quý Phương che miệng cười, bím tóc lớn theo chuyển động từ sau vai trượt xuống phía trước người: “Thật ra, quan trọng nhất là lá thư do anh cả em gửi về, anh trai em nói rằng anh là người đáng giá để phó thác."
Có rất nhiều người đến nhà họ Tôn cầu hôn, ngoài Tôn Quý Phương xinh đẹp tài năng ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là anh cả Tôn nhập ngũ mấy năm trước.
"Anh cả sao?"
Dương Kế Tây phơi quần áo xong, liền nghĩ tới anh cả Tôn, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: "Chúng ta phải viết một lá thư cho anh cả."
“Đó là trong giấc mơ…”
Sau sáu tháng Tôn Quý Phương gả tới, cuối năm đó đã xảy ra một chuyện lớn, anh cả Tôn bị người vu oan hãm hại, bị ngồi tù.
"Giao cho anh đi." Dương Kế Tây sờ đầu cô: “Những chuyện đó sẽ không xảy ra."
Tôn Quý Phương không nghe thấy Dương Kế Tây nhắc đến chuyện xảy ra với anh cả của mình trong giấc mơ, nhưng vừa nhìn sắc mặt Dương Kế Tây thì biết đó không phải là chuyện tốt, cô hít một hơi thật sâu, ôm lấy anh, gật đầu.
"Các con đang làm gì thế?"
Giọng nói của bà Dương từ ngoài cửa truyền đến, Tôn Quý Phương rời khỏi vòng tay của Dương Kế Tây, lại bị Dương Kế Tây bắt tay lại, anh quay người lại nhìn vẻ mặt bà Dương có chút khó coi, bà ta đang cõng cháu trai ngủ trên lưng.
"Mẹ về rồi à? Vậy chúng con ra ngoài đi dạo một chút nhé.”
Rồi quay sang nói với Tôn Quý Phương: “Em còn chưa đi dạo đội của chúng ta nhỉ."
Dương Kế Tây nói xong liền kéo Tôn Quý Phương ra khỏi cửa, bà Dương vội vàng gọi bọn họ lại: "Muộn như vậy rồi, ngày mai lại đi dạo sau, đã đến lúc ba các con và những người khác sắp trở về rồi."
"Con biết, hôm nay nhất định cũng không đi dạo hết, chúng con sẽ sớm quay lại."
Dương Kế Tây mỉm cười và rời đi cùng Tôn Quý Phương, người đang im lặng nghĩ về anh trai mình.
"Các con thực sự...Làm mẹ tức chết mà!"
Bà Dương tức giận đến mức dậm chân, vừa lúc bà hai Dương tan làm khiêng theo một cái cuốc đi ngang qua cửa sân, nhìn thấy bộ dáng thở phì phì tức giận của bà ta, bà ấy chợt mỉm cười hỏi.
"Em dâu bị làm sao vậy? Cõng cháu trai mình còn thở phì phì như vậy à?"
“Chị hai nói đùa.” Từ trước đến nay bà Dương luôn để ý mặt mũi và danh tiếng của mình cố cười nói: “Để em nói ra thì em thấy chị và anh hai cũng đừng đi làm công nữa.
Bốn cháu gái đều hiếu thảo, dù anh chị không làm công thì anh chị vẫn có ăn, hà tất gì lớn tuổi như phải lại phải đi chịu khổ sở chứ?
"Em dâu à, em không hiểu rồi.
Mặc dù con gái và con rể của bọn chị hiếu thảo nhưng hai vợ chồng chị cũng không thể ngồi yên được.
Hơn nữa, anh chị cũng không làm việc nặng nhọc gì, đội trưởng cũng rất quan tâm chăm sóc những ông bà già như chúng ta.
Mỗi ngày ở nhà cũng buồn chán, không vui sướng như làm ở trên đất, à, người vừa rồi đi về phía Sở thanh niên trí thức kia có phải là vợ chồng Kế Tây không?"
Vừa nói đến, bà hai Dương lại nhắc tới nỗi đau của đối phương: "Không phải em bất mãn với con dâu thứ ba của mình đấy chứ? Em là một bà mẹ chồng có danh tiếng tốt.
Không nói đến trong đội chúng ta, mà ngay cả đội bên cạnh nói đến bà mẹ chồng tốt thì người đầu tiên luôn được nhắc tới là em đấy."
Lời nói tốt, lời nói xấu bà ấy đều đã nói xong, bà Dương còn có thể nói gì nữa?
“Không có, em đã giẫm phải một hòn đá sắc nhọn.” Bà cố kìm nén ấm ức nói.
"Thật sao? Vậy em phải đi cẩn thận một chút, bản thân em ngã cũng không sao, nhưng trên lưng em vẫn còn có cháu trai nhỏ bên mình đấy."
Bà hai Dương nghiêm túc và chân thành nói những lời thấm thía.
Bà Dương: ....!Bà mau cút ra khỏi đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...