Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai người làm việc rất nhanh, chỉ một lúc Lương Thế Thông đã tưới xong, Quý Thục Hiền cũng xới được một mảnh nhỏ, còn thừa lại một chút, Lương Thế Thông dùng cuốc xới hết sạch.
Xới xong thì vẫn còn phải tưới nước.
Lương Thế Thông định đi gánh nước, Quý Thục Hiền nhìn đất được xới hết thì trong lòng nhẹ nhõm, cô đi qua chỗ Lương Thế Thông: “Em và anh cùng đi đi.”
Cô còn chưa đi đến chô gánh nước, đúng lúc này có thể đi cho biết đường qua đó.
“Được thôi.” Lương Thế Thông đồng ý với Quý Thục Hiền, đưa cô đi đến bờ sông dưới chân núi.
Con sông nhỏ dưới chân núi, nước sông rất trong, vào tiết Mang chủng có không ít người đến hạ lưu gánh nước.
Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông lên núi thì lên thượng lưu gánh nước khá dễ nên hai người đến thượng lưu.
Thượng lưu của sông có núi dựa lưng, ven sông có nhiều lau sậy, vừa nhìn đã thấy giữa sông có vịt hoang đang chơi đùa.
Quý Thục Hiền chưa thấy vịt hoang bao giờ, thấy trên sông có không ít vịt hoang, cô chỉ vào hỏi thăm: “Thế Thông, đó là gì vậy.”
“Là vịt hoang.”
Vịt hoang cũng không khác gì gà rừng lắm, đều có thể ăn được.
“Có thể bắt được không.”
“Có thể lén bắt.” Lương Thế Thông cầm thùng nước múc nước trên sông.
Hai thùng nước được múc đầy, Lương Thế Thông dùng đòn gánh treo thùng nước lên, đang chuẩn bị xoay người gánh nước thì Quý Thục Hiền nhanh chóng đến sau lưng anh, vịn gánh để Lương Thế Thông dễ gánh nước hơn.
Lương Thế Thông nhìn Quý Thục Hiền, không nói gì, ánh mắt rất dịu dàng.
Lấy nước xong, hai người chuẩn bị quay về.
Quý Thục Hiền đi theo Lương Thế Thông, dưới đất có rất nhiều cỏ lau, nếu không để ý dưới chân thì có thể vấp phải bụi lau, theo quán tính sẽ đổ nhào xuống đó.
Lần này cô ngã xuống khá nhanh, Lương Thế Thông còn chưa kịp bỏ gánh nước trong tay xuống thì cô đã ngã nhào vào giữa bụi lau.
Mùa xuân là lúc cỏ lau ra mầm non, cỏ lau này còn cao hơn cả người, cô bổ nhào về phía trước vừa vặn ngã vào đống cỏ lau.
Nhưng vẫn còn may, vì có khá nhiều có lau, cô không té lên đất, mà vấp vào đống lau sậy.
Lương Thế Thông đặt thùng nước trên mặt đất, sải bước đi đến đỡ lấy cánh tay Quý Thục Hiền: “Có bị ngã sấp xuống không?”
Quý Thục Hiền vỗ ngực: “Không có.”
“Sau này ở đây đi đường là phải chú ý, nếu không cẩn thận sẽ ngã đó.”
Quý Thục Hiền nghĩ một hồi, đang chuẩn bị quay về với Lương Thế Thông, lúc quay đầu thì thấy trong bụi lau sậy có gì đó màu trắng, cô quay đầu nhìn kỹ.
Cái kia với gà rừng mà nguyên chủ từng ăn rất ít.
Nhưng trứng gà là vỏ màu vàng nhạt, cái này là màu trắng.
Từ phía sau, Quý Thục Hiền túm lấy áo Lương Thế Thông: “Thế Thông, anh xem đó là gì vậy?”
Lương Thế Thông quay đầu nhìn vào thứ Quý Thục Hiền chỉ, ánh mắt anh hơi sáng lên.
Ánh mắt anh lúc nhìn sang Quý Thục Hiền cũng sâu xa hơn bình thường: “Là trứng vịt hoang.”
“Có thể ăn không?” Quý Thục Hiền lại tiếp tục hỏi thăm.
“Có thể.” Lương Thế Thông ngồi xổm xuống nhặt trứng vịt lên, mười quả trứng.
Trứng này có lẽ do vịt hoang ấp nhưng lại bị Thục Hiền phát hiện.
Lương Thế Thông nhặt trứng vịt ra bỏ dưới đất rồi cởi đồ mình ra bọc trứng vịt vào bên trong: “Em về nhà đi, anh lên tưới nốt.”
“Em có thể về nhà sao? Có bị trừ công điểm không vậy? Quý Thục Hiền nhìn qua Lương Thế Thông.
“Không đâu, chỉ cần làm xong việc là được rồi.
Người ghi công điểm của đại đội chỉ cần kiểm tra công việc sau khi tan làm, cũng là lúc công nhân nghỉ làm.
Lúc đó có ở đó haynkhông cũng không ảnh hưởng gì đến công điểm cả.” Lương Thế Thông đáp lời, đưa đống trứng vịt bọc trong quần áo cho Quý Thục Hiền.
Quý Thục Hiền lại nhặt được đồ ăn, trong lòng vô cùng hào hứng, nghĩ đến việc không cần xới đất bên kia núi, cô mỉm cười đáp lời: “Được, vậy em về nhà trước.”
“Ừ.
Em về rồi thì không cần quay lại đâu, anh tưới xong sẽ về nhà.” Lương Thế Thông nói với Quý Thục Hiền.
“Được thôi.”
Quý Thục Hiền ôm trứng vịt đi, Lương Thế Thông nhìn cô đi vào con đường nhỏ bên kia rồi mới gánh nước lên núi.
Nhà họ Lương, mẹ Lương đóng cửa lớn, chặt thịt trong bếp, chuẩn bị nấu thịt sớm để buổi tối Lương Thế Thông về là có thể được ăn thịt ngay.
Bà vừa chặt thịt thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dọa cho tay bà run rẩy, chút nữa là cắt vào tay.
Bà hoảng hốt bỏ dao xuống, vội tìm cái rổ đổ hết thịt vào, bỏ trong vạc lương thực lấy nắp đậy kín lại.
Sau khi giấu kỹ thịt, mẹ Lương vội tìm cái khăn lau sạch cái bàn, cho đến lúc bên trên không còn dấu vết gì bà mới giặt khăn lau, bỏ nó vào chậu bột mì, lau sạch tay, đi ra ngoài.
“Đến đây, ai vậy?” Mẹ Lương đứng trong sân hét.
“Mẹ, là con đây.” Quý Thục Hiền bên ngoài đáp lời.
Nghe được giọng Quý Thục Hiền, mẹ Lương thở dài một hơi, đi mở cửa: “Sao bây giờ đã về rồi, bên đất tự lưu làm xong việc rồi sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...